“Chuyện này... Làm sao có thể...”.
Bên phía Nhược Lan Đế Quốc, mắt thấy Cao Xán bị giết thì Cao Tấn cũng sững sờ ngây dại. Chuyện vừa xảy ra, hắn không cách nào tưởng tượng nổi. Hơn ai hết, hắn là người hiểu rõ nhất Cao Xán có bao nhiêu cân lượng. Trong tổ chức, đối phương chính là sát thủ lợi hại nhất, chiến lực vượt xa đồng cấp rất nhiều, thậm chí so với Linh anh đệ lục trọng bình thường còn mạnh hơn.
Một kẻ mạnh mẽ như vậy lại bị người kết liễu chỉ trong một nhát kiếm, đáng nói nhất là người đã kết liễu hắn tu vi lại còn thấp hơn một tiểu cảnh giới, chuyện này...
Cao Tấn nhất thời chưa thể tiếp nhận được.
Nhưng, dù hắn có muốn hay không thì đó cũng là chuyện của bản thân hắn. Riêng với Nghinh Tử, nàng chẳng hề bận tâm. Nói gì để ý, ngay cả một ánh mắt nàng còn chẳng buồn liếc nữa là.
Trong lòng nàng, mọi thứ đều vô nghĩa chăng?
Quá khó để đưa ra một câu trả lời hoàn chỉnh. Hình dạng có thể dễ dàng thấy rõ nhưng còn nội tâm, mấy ai nhìn thấu được?
Thứ quan sát được ở nàng hiện giờ chỉ có duy nhất một điều: Sự trầm lắng quen thuộc. Hệt như mọi khi.
Vài giây sau...
Nghinh Tử cuối cùng cũng cử động. Nàng dời ánh mắt khỏi thanh băng kiếm trong tay, chậm rãi ngước lên.
Như cũ, vẫn cái gương mặt hững hờ cùng đôi mắt vô hồn ám ảnh. Chẳng có gì khác cả.
Tuy nhiên, chính cái dáng vẻ vô hồn ấy, nó đã khiến cho Cao Tấn sợ hãi. Minh chứng là ngay khi vừa chạm vào cái nhìn của Nghinh Tử, Cao Tấn đã ngay lập tức thu hồi ánh mắt, một lời còn chưa ra khỏi miệng thì đã quay đầu bỏ chạy.
Có điều bỏ chạy cũng không riêng mình hắn. Thật ra thì một kẻ khác bên phía Nhược Lan Đế Quốc còn trốn mau hơn hắn một bước. Đang được nhắc đến cũng chẳng ai xa lạ, chính thị tứ hoàng tử Điềm Kiểm vốn ở phía sau quan chiến trước đó.
Thế đấy, Cao Tấn, Điềm Kiểm, hai kẻ đứng đầu đại quân Đế Quốc Nhược Lan đã bỏ mặc quân binh của mình, một đường chạy thẳng về phương bắc.
Hèn nhát ư? Có lẽ. Nhưng dũng cảm mà phải mất mạng thì dũng cảm để làm gì chứ? Đâu phải ai cũng được như Thác Bất Thế cùng các tướng lĩnh của mình. Ít nhất thì Cao Tấn và Điềm Kiểm không phải. Với bọn họ, sinh mạng đáng quý hơn mấy thứ danh dự, lòng kiêu hãnh gì kia nhiều. Huống hồ bọn họ cũng đâu phải rơi vào bước đường cùng thành nát nhà tan cái gì. Bọn họ đến trên cương vị của kẻ xâm lược. Thua thì chạy về nước mình thôi, rất đỗi bình thường.
Đại quân ư? Bản thân mình bọn họ còn lo chưa xong thì quan tâm đến những tên Linh tuyền, Linh châu cảnh ấy làm gì.
Chạy và chạy thật nhanh, đó là ý niệm duy nhất trong đầu Cao Tấn và Điềm Kiểm hiện giờ. Kẻ địch mà bọn họ phải đối đầu quá khủng bố, căn bản là không cách nào đánh được.
Chẳng may thay, cái ý niệm đào tẩu kia của bọn họ lại xung đột với những gì Nghinh Tử đang nghĩ.
Và thế là một kết quả tất yếu xảy ra. Nghinh Tử truy đuổi.
Sau lưng nàng, đôi cánh màu bạc vỗ mạnh, kế đấy, chỉ qua vài giây ngắn ngủi, thân ảnh nàng đã tiếp cận hai người Cao Tấn, Điềm Kiểm. Tốc độ độn quang phải gọi là cực kỳ khủng bố.
Mặt không chút biểu cảm, nàng vung thanh băng kiếm trong tay lên, chém ra một đường.
“Không!”.
“A...!”.
Hai tiếng thất thanh, và sau đó thì... Im bặt. Cao Tấn, Điềm Kiểm, bọn họ đã nối gót Cao Xán và Đỗ Minh trước đó. Tất cả đều được Nghinh Tử tiễn đưa khỏi thế giới này. Thần hồn lẫn Linh anh, hết thảy đều bị hủy diệt.
Ba kiếm, đó là toàn bộ những gì Nghinh Tử đã thể hiện. Ít ỏi, đơn giản nhưng hiệu quả thì... Vượt ngoài tưởng tượng.
...
“Tam kiếm định chiến cục”.
Đó là lời nhận xét dành cho màn thể hiện của Nghinh Tử, nhưng không phải từ Thác Bất Thế hay bất cứ ai khác trong hàng ngũ tướng sĩ Đại La mà được thốt ra từ miệng của một người đang ở ngoài phạm vi chiến trường, bên trong một căn nhà bình thường như bao căn nhà của cư dân Đại La.
Kẻ vừa lên tiếng đích thị là La Ti. Xem dáng vẻ thì những gì đã xảy ra ngoài kia, La Ti hắn hình như đều biết tất cả.
Yên vị trên chiếc ghế gỗ đặt cạnh bàn phía góc trái căn nhà, hắn lấy từ không giới chỉ ra một thanh trủy thủ tinh xảo, vừa ngắm nhìn nó vừa lẩm bẩm: “Đã lâu lắm rồi mới lại được nhìn thấy ngươi biến về chân diện. Thực sự là mạnh hơn không ít... Chỉ đáng tiếc...”.
Ngón tay vuốt dọc thanh trủy thủ, La Ti khe khẽ thở dài: “... Nghinh Tử ngươi cũng giống như đại công chúa của chúng ta, tâm từ lâu đã chết rồi”.
Nhẹ lắc đầu, hắn đem trủy thủ cất lại vào không gian giới chỉ, chậm rãi đứng lên, hướng cửa sổ bước tới rồi nhìn về phương nam cất giọng mơ hồ: “Các ngươi đều đã thay đổi. Nhưng ta... Thì không”.
...
Trở lại chiến trường.
Sau khi Nghinh Tử giết đi đám Cao Xán, Điềm Kiểm thì đại quân của Nhược Lan Đế Quốc chẳng khác nào như rắn mất đầu, lập tức tan rã lũ lượt thi nhau tháo chạy.
Tiếc rằng đại đa số bọn họ đều chạy không thoát, có người đã ra tay ngăn cản. Đương nhiên không phải Nghinh Tử. Giết xong Cao Tấn và Điềm Kiểm thì nàng đã thu kiếm rồi lập tức rời khỏi chiến trường rồi. Chặn đứng đường lui của đại quân Nhược Lan Đế Quốc là Thác Bất Thế cùng các tướng sĩ của mình. Trận chiến hôm nay Đại La đã tổn thất quá lớn, nay tình thế thay đổi, bọn họ há có thể đứng trơ mắt nhìn quân giặc trốn thoát được. Những đồng đội, những chiến hữu của họ chính là chết dưới tay của đám giặc phương bắc kia!
Đây là lúc để đánh trả! Là thời khắc vì những người đã nằm xuống mà báo thù!
“Sát!”.
...
“Sát!”.
“Sát!”.
“Sát!”.
...
Chẳng rõ là ai đã hét lên trước, chỉ thấy sau đó, hàng ngàn âm thanh tương tự đã tiếp tục vang theo. Cụ thể thì có lẽ là khoảng ba ngàn, và đấy cũng chính là số lượng quân binh còn sót lại của Đại La hiện giờ.
Ít ỏi?
Đúng. Thật sự là rất ít. Gần tám vạn quân, lúc này lại chỉ còn xấp xỉ ba ngàn. Nói cách khác, có hơn bảy vạn binh sĩ Đại La đã vĩnh viễn ra đi. Bọn họ đã nằm lại mãi mãi trên mảnh đất biên giới xa xôi này...
Nhưng bọn họ nhất định sẽ không cảm thấy lạnh lẽo. Bởi vì những đồng đội, những chiến hữu của bọn họ, tất cả đều đang vì bọn họ mà báo thù! Quân giặc phương bắc kia sẽ phải đền mạng cho họ!
Mặc dù đại quân Nhược Lan Đế Quốc vẫn còn rất đông, mười vạn có dư, thế nhưng các tướng sĩ Đại La đều chẳng một ai chần chừ e ngại. Trước trong thế bại họ còn dũng cảm đối mặt thì bây giờ, có Thác Bất Thế và Âu Quyền – hai vị chân nhân – trợ lực, bọn họ có gì phải sợ chứ?
...
“Vì các chiến hữu đã ngã xuống!”.
“Lấy đầu lũ giặc Nhược Lan!”.
...
“Sát!”.
“Sát!”.
...
Lẫn trong tiếng binh đao là những tiếng gào thét, của cả tướng sĩ Đại La và quân binh Nhược Lan Đế Quốc. Khác chăng, một bên là hét lên trong sự căm phẫn còn một bên là bởi sợ hãi, chết chóc mà kêu gào.
Trận chiến lúc này đã hoàn toàn nghiêng về một phía. Hơn mười vạn quân binh của Nhược Lan Đế Quốc, bọn họ không thể kháng cự lại được. Với sự kiểm soát của Thác Bất Thế và Âu Quyền, bọn họ dù muốn cố gắng cũng sẽ chẳng thay đổi được gì. Chiến cục sớm đã định rồi.
...
Ba ba trong rọ, cá nằm trên thớt, đấy chính là tình cảnh của quân binh Nhược Lan Đế Quốc hiện tại. Còn tướng sĩ Đại La, gươm đao đang nằm trong tay họ. Và lẽ tất nhiên bọn họ sẽ không rũ lòng thương xót cái gì.
Nương tay ư? Kẻ địch có nhân từ với họ sao?
Giết và giết, các tướng sĩ Đại La, gần ba ngàn quân còn sót lại, tất cả đều đang điên cuồng chém giết. Một cuộc tàn sát.
Trên chiến trận, sự tàn bạo vẫn thường luôn hiện hữu. Và đôi lúc, nó cần thiết.