Sum vầy lắng đọng, những cảm xúc dần nhường chỗ cho lý trí. Đám người Thi Quỷ, Lạc Lâm nhanh chóng quay về giải quyết vấn đề cấp bách ở thực tại: thoát khốn. Dĩ nhiên là trước đó, bọn họ phải ra tay "dọn dẹp" cái đã.
Căn phòng này, khắp nơi đều là tài bảo đấy.
Háo hức hơn tất thảy, Lạc Lâm đi sát bên Thi Quỷ, nói nhỏ: "Tiểu Quỷ sư phụ, ngươi nhớ lát nữa chia cho ta nhiều một chút nha".
"Không được đâu".
Vừa lên tiếng không phải Thi Quỷ. Mở miệng là Tiểu Vương. Giống như Lạc Lâm, nó hiện cũng đang kè kè sát bên chân Thi Quỷ.
Trước sự phản đối của Tiểu Vương nó, Lạc Lâm lập tức tỏ thái độ: "Tiểu hài tử ngươi, biết cái gì mà được hay không hả?".
"Đương nhiên là biết".
Một bộ am tường, Tiểu Vương phân tích: "Phân chia là phải theo thứ tự. Nhiều nhất là mẫu thân, kế đấy là đại nương, rồi nhị nương. Tam nương không nhiều nhất được...".
"Tiểu Vương". - Ngó chừng Tiểu Vương còn định nói thêm, Tiểu Kiều vội chen ngang: "Con nói hàm hồ cái gì đó? Ta là tì nữ của công tử".
Quay sang Thi Quỷ, nàng áy náy tiếp lời: "Công tử, người đừng nghe Tiểu Vương nói linh tinh. Ta... Ta thực không cần tài bảo gì đâu".
"Mẫu thân...".
...
Trông tên nhóc nào đó vừa bị người kéo đi, Lạc Lâm âm thầm đắc ý. Nàng hướng Thi Quỷ lặp lại ý tứ ban nãy: "Tiểu Quỷ sư phụ, nhớ phải chia cho ta nhiều một chút đấy".
"Lát nữa ta tự biết nên phân thế nào. Còn bây giờ...".
Thi Quỷ nhìn xuống tay mình, nơi bị người nắm giữ, đổi giọng: "Lạc Lâm, ngươi có thể buông tay ta ra được rồi chứ?".
"Biết rồi. Buông ngay đây".
Tay được tự do, Thi Quỷ liền chuyển tầm mắt, từ tốn tiến lại gần một kiện pháp khí giữa vô vàn bảo vật. Tâm niệm thoáng động, hắn bắt đầu triển khai thủ đoạn, sử dụng hắc khí tạo ra từ Hỗn Nguyên Thiên Vu Quyết và Càn Khôn Đại Na Di để làm hiện lên toàn bộ cấm chế. Sau đấy thì lần lượt phá giải...
...
Không như lần trước, thời điển bên kia thông đạo, lần này Thi Quỷ đã phải tiêu tốn khá nhiều thời gian. Đại trận bày ra, nó thật phức tạp hơn không ít. Nhưng, dù là vậy, trận pháp móc nối dù nhiều thì cũng chẳng làm Thi Quỷ chùn bước. Thất bại? Hắn đâu muốn chờ đợi thêm nữa.
Cứ thế, từng điểm một, Thi Quỷ đã đem toàn bộ trận pháp bao bọc quanh khắp những loại thiên tài địa bảo mà phá giải. Qua độ nửa giờ, rốt cuộc tất cả cũng xong. Công việc đã tạm thời chấm dứt.
"Phù... ù...".
Thi Quỷ thu tay, thở một hơi dài. Trông hắn có vẻ mệt mỏi.
Thấy vậy, gần như cùng lúc, hai thân ảnh vội lao tới. Đúng Tiểu Kiều và Lạc Lâm.
"Công tử".
"Tiểu Quỷ sư phụ".
Nhìn hai cô gái với thần tình lo lắng, Thi Quỷ trấn an: "Ta không sao. Vừa rồi tiêu hao quá nhiều tinh lực thôi".
Nói đoạn, hắn lấy ra một viên đan dược màu đen rồi cho luôn vào miệng, mau chóng nuốt xuống.
"Được rồi, nên xử lý đống bảo vật này thôi".
Và như thế, một hồi phân chia chính thức bắt đầu.
...
Đều ư?
Tất nhiên là không. Bảo vật tuy nhiều nhưng chưa phải vô tận, phân chia là cần dựa trên những tiêu chí nhất định. Ví như mức độ gắn bó, công pháp tu luyện...
Chẳng hạn Nghinh Tử, sở trường của nàng là băng hàn thuộc tính, vậy nên những loại bảo vật chứa đựng thuộc tính này phần lớn đều được Thi Quỷ phân cho. Hay như Âm Cơ với cơ thể đặc dị, trong người có Thực Linh ẩn náu, được phân là hầu hết tài bảo thuộc tính mộc...
Tóm lại, bảo vật đã phân, tất cả đều dựa trên những cơ sở nhất định. Số lượng ít nhiều tùy ở quan hệ. Trong số đó, được Thi Quỷ quan tâm nhiều nhất, không ai khác ngoài Tiểu Kiều.
Đành rằng xét về giá trị, những gì Tiểu Kiều nhận được thấp hơn hết thảy, tuy nhiên, toàn bộ đều là thứ tinh túy và hữu ích nhất đối với nàng. Không như mọi người, Tiểu Kiều nàng đã chết một lần. Con đường nàng đi là hồn đạo. Thân thể hôm nay, nó vốn dĩ ngưng từ hồn phách. Vì vậy, để đạt được lợi ích tối đa, nàng cần phải tu luyện theo một chiều hướng khác. Riêng biệt. Tài nguyên dĩ nhiên cũng phải theo đó mà đáp ứng đặc thù...
Bàn về hình thức, nơi số lượng, giá trị, Tiểu Kiều có thể không bằng Lạc Lâm, kém hơn Nghinh Tử, thua cả Khổng Lăng, thế nhưng những gì nàng được nhận, nó hoàn toàn trọn vẹn. Bảo vật thuộc tính băng hàn, Nghinh Tử chỉ được một phần, chưa đến quá nửa; số còn lại, chúng thuộc về Tiểu Vương, và chính Thi Quỷ. Lạc Lâm, Khổng Lăng thì hơi hỗn tạp; Thi Quỷ, hắn cũng chả mấy chú tâm. Âm Cơ lại càng khỏi phải nhắc, bất quá là tùy tiện phân phát. Suy cho cùng, với Thi Quỷ, Âm Cơ nàng vẫn còn quá xa lạ...
Nói thế để thấy Thi Quỷ đã ưu ái cho Tiểu Kiều ra sao. Hắn đã vì nàng mà giữ lại toàn bộ những loại thiên tài địa bảo, phù linh, khí trận hàm ẩn công dụng bổ trợ thần hồn tu sĩ. Thậm chí kể cả vừa rồi, một vài thứ trong số đó dẫu có bị Lạc Lâm, Tiểu Vương để ý, nài nỉ xin cho mình thì Thi Quỷ vẫn nhất quyết lắc đầu. Hắn từ chối tất cả. Những gì tinh túy và hữu ích nhất với Tiểu Kiều... chỉ có thể dành cho Tiểu Kiều.
Lạc Lâm, Khổng Lăng, bọn họ đúng là nữ nhân của hắn đấy; Nghinh Tử, nàng đúng là tri kỷ của hắn đấy; Tiểu Vương, cứ cho là nhi tử...
Nhưng, vậy thì sao? Thân thuộc lại thế nào?
Sự gắn bó, tất cả là ở đây, Đà Lan Giới này. Người mà bọn họ nhận thức, hắn là Thi Quỷ.
Còn Tiểu Kiều...
Nàng biết hắn, bất kể hắn có là ai, Vương Chi hay Thi Quỷ. Quá khứ hắn có nàng kề bên; tương lai... hắn vẫn cần nàng bên cạnh.
Bởi thân quen? Hay do mục đích? Vì lợi ích?
Không ai rõ, trừ hắn. Mà... có khi chính Thi Quỷ hắn cũng chẳng hoàn toàn minh bạch.
Dù vậy, chí ít thì hắn vẫn biết mình nên làm gì với việc tu luyện của Tiểu Kiều.
Thật ra thì không phải mới đây. Từ lúc bắt đầu Thi Quỷ hắn đã rất để tâm rồi. Vì Tiểu Kiều, trong những năm tháng bôn ba ở Vân Lam đại lục, hắn vẫn thường tìm kiếm các loại bảo vật có thể trợ giúp cho thần hồn tu sĩ được lớn mạnh. Điển hình là Xuy Thủy. Thanh thượng phẩm linh kiếm, cũng đồng thời là bổn mạng pháp khí của Liễu Hạ Tiên Tử đã khuất của phái Hoa Sơn này, năm đó, nó đã từng là vật tranh chấp giữa hắn và Công Tôn Tiểu Điệp.
Vì cớ gì Thi Quỷ hắn lại nhất quyết phải có bằng được Xuy Thủy?
Bởi Xuy Thủy được rèn từ U Minh Hàn Ngọc hiếm có, vết thương do nó gây ra sẽ lập tức bị đông cứng, hơn nữa còn không thể được chữa lành bằng những loại đan dược thông thường như đối với các vết thương khác?
Không. Sở dĩ năm đó Thi Quỷ muốn lấy bằng được Xuy Thủy kiếm, nguyên do chỉ đơn giản là vì trên thanh kiếm nọ có hoà lẫn một ít linh mộc, công dụng khá hữu ích đối với người theo hồn đạo như Tiểu Kiều.
Tình cảm cũng tốt, lòng riêng cũng được, bất kể khởi điểm từ đâu, nghiêng về hướng nào thì Tiểu Kiều đều có một vị trí nhất định trong tâm Thi Quỷ. Xưa hay nay, nó đều là như vậy...
...
...
Bảo vật đã phân, điều tức cũng dứt, ngồi bên dưới, Thi Quỷ từ từ mở mắt.
"Công tử, người thế nào rồi? Đã đỡ hơn chưa?".
"Tiểu Quỷ sư phụ, ngươi tốt hơn rồi chứ?".
Thi Quỷ nghe xong nhưng chưa vội đáp. Hắn chuyển mình đứng dậy, thoáng điều chỉnh y phục rồi mới nhìn qua chúng nữ, nhẹ gật đầu:
"Nhờ có đan dược của Hoan Vương, cả tinh thần lẫn lực lượng của ta hiện đều đã khôi phục".
"Tốt quá! Phụ thân khoẻ lại rồi!".
Tiểu Vương nắm lấy vạt áo Thi Quỷ, vui vẻ nói tiếp: "Phụ thân, có phải bây giờ chúng ta sẽ ra ngoài không?".
"Cốc!".
"Ai ui...".
Một cái gõ đầu quen thuộc, thanh âm hô hoán giả đò cũng là như vậy, hết sức thân quen. Theo phản ứng tự nhiên, Tiểu Vương lập tức đưa mắt kiếm tìm thân ảnh Âm Cơ. Dĩ nhiên, nó cho rằng người vừa mới ra tay là vị nhị nương này của mình.
Tiếc thay, lần này nó đã sai.
"Tiểu quỷ ngươi nhìn ta làm gì? Đánh ngươi cũng không phải ta đấy".
"Không phải nhị nương?".
Giữa lúc Tiểu Vương còn đang hoài nghi thì bên cạnh nó, một thanh âm khác cất lên.
"Tiểu tinh linh ngươi nhìn đi đâu vậy? Ta đứng ở bên này".
Tiểu Vương nghe thế thì liền xoay đầu nhìn lại.