Nói cách khác, việc nhanh chóng đề thăng Linh Lung Đồng Ngọc Công của Thi Quỷ là một bước chuẩn bị cho quá trình tu luyện lại Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công sau này. Độc Tôn Công mới là công pháp chủ tu của hắn. Máu tanh, xương cốt, đấy mới là con đường hắn phải đi. Hắn đã chọn nó.
Hơn hai mươi năm trước, thời điểm hắn bị người hủy hoại đan điền, cắt đoạn gân cốt, trải qua sinh tử, một lần nữa sống lại thì hắn đã lựa chọn con đường máu tanh này rồi. Lúc ấy, hắn là vì hiểu lầm, vì oán hận Tố Thanh mà chọn.
Thế rồi... Bí ẩn được phơi bày ra ánh sáng, hiểu lầm năm xưa cũng đã được cởi bỏ, gia đình đã đoàn tụ...
Nhưng, sum vầy còn chưa được bao lâu, dạ ái ân còn chưa kịp tỏ bày thì tất cả... Đều đã kết thúc.
Hai mươi mấy năm bị giày vò trong khổ đau oán hận, sống như u linh vật vờ giữa đêm tối, đến khi vừa nhìn thấy được chút ánh sáng, vươn tay sắp chạm tới thì đùng một cái... Nó đã tắt lịm.
Hắn lại bị kéo vào bóng đêm, dù hắn chưa bao giờ mong muốn.
Đó... Là cuộc đời của hắn sao? Cuộc đời của Vương Chi sao?
Một lần rồi lại một lần, Vương Chi tại sao phải cứ chết đi rồi sống lại, sống lại rồi lại chết đi?
Một người sao có thể bước đi giữa hai ngả sinh tử như thế chứ?
Không. Vương Chi vốn dĩ nên chết rồi.
Hắn đã chết rồi!
Vương Chi vốn dĩ đã chết rồi!
Hôm nay, kẻ đã thức giấc, kẻ đang sống đây, hắn không còn là Vương Chi nữa.
Thi Quỷ, đấy là cái tên mà hắn tự đặt cho mình.
Nhất bộ thiên thi, vạn hồn quy quỷ. Thiên thi vạn quỷ, vạn quỷ thiên thi... Thi Quỷ, cái tên này chẳng phải rất hợp với hắn ư?
Hắn luyện Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công, con đường hắn đi sẽ trải đầy xương cốt, mỗi bước đưa chân sẽ nồng nặc máu tanh. Con đường này, hắn càng đi thì máu nhuộm càng nhiều, xương chất càng cao; Nếu vẫn còn là một Vương Chi mềm yếu, nếu vẫn còn là một con người nặng tình, như vậy hắn sẽ không cách nào kiên trì mà tiến xa được.
Con đường máu tanh trải đầy xương cốt này, nó không dành cho người mà là dành cho ác ma. Vương Chi nếu vẫn còn bước tiếp thì tuyệt đối sẽ chẳng thể sống nổi!
Con đường này, chỉ có ma quỷ mới có thể đi!
Bước tiếp sẽ không thể là Vương Chi mà nhất định phải là Thi Quỷ! Chỉ có Thi Quỷ mới đi được!
Một lần nữa, hắn đã lựa chọn. Một lựa chọn chẳng thu hồi lại được. Một con đường chẳng thể quay đầu...
Vì cái gì?
Vì cái gì mà hắn phải chọn bước trên con đường này?
Thật khó để đưa ra một câu trả lời chính xác rõ ràng. Nhưng thiết nghĩ chuyện đã xảy ra tại Anh Tiên Đài, tại Trung Châu của Vân Lam đại lục trước đó hẳn có liên quan rất nhiều.
...
...
Hiện tại, ngày đã vừa tàn, trời đã vừa tối. Bóng đêm lại một lần nữa phủ xuống Thiên Âm đại lục, bao trùm lên vùng đất Đại La.
Trong phủ thành chủ, cảnh vật tất nhiên cũng là như vậy. Đêm tối đã giăng đầy ngõ ngách.
Giữa màn đêm sâu thẳm này, bên dưới “Đông” phòng, Thi Quỷ hiện đang ngồi bất động, mắt khép kín, hai tay chụm lại, đặt cố định ở khoảng giữa hai đầu gối, quanh thân linh khí không ngừng lưu chuyển.
Chẳng nghi ngờ gì nữa, hắn đích thị là đang tu luyện. Công pháp thì hiển nhiên là Linh Lung Đồng Ngọc Công.
Thực ra hôm nay đã là ngày thứ ba hắn tu luyện Linh Lung Đồng Ngọc Công rồi. Trong suốt ba ngày này, nhờ áp dụng theo cách thức tu hành mới, chiếu theo lộ tuyến tâm pháp tầng thứ bảy để vận hành mà hắn đã tiến bộ không ít. Chẳng những công pháp mà cả bản thân hắn cũng là như thế, tu vi đã được đề thăng thấy rõ.
Nếu cứ dựa theo tốc độ tu hành kia, tin tưởng chỉ một hai ngày nữa thôi thì Thi Quỷ hắn sẽ đột phá công pháp, tu vi cũng sẽ tăng lên một tiểu cảnh giới, từ Linh châu đệ lục trọng bước vào Linh châu đệ thất trọng.
Tu luyện vài hôm liền tăng một tiểu cảnh giới của cấp Linh châu, tiến độ cỡ này, nói ra chỉ sợ khiến người bị hù dọa. Phải biết dù có là hạng thiên tài từng dẫn sinh thiên địa dị tượng như Vương Tuyết Nghi, sau khi bước vào Linh châu cảnh thì phải mất hơn hai mươi lăm năm mới đạt đến đệ ngũ trọng đấy!
Nói cách khác, trung bình hơn mỗi năm năm Vương Tuyết Nghi mới có thể đột phá được nhất trọng. Còn Thi Quỷ hiện tại, hắn mất bao lâu? Chỉ có vài ngày!
Tiến độ thật sự là quá khủng khiếp.
Tuy nhiên, nói đi thì cũng phải nói lại, Thi Quỷ làm sao có thể đem đánh đồng với những tu sĩ Linh châu cảnh khác được. Bản thân hắn vốn dĩ đã vượt ra khỏi lý lẽ thông thường rồi.
Mặc dù là tu sĩ Linh châu đệ lục trọng nhưng cách thức hắn tu hành thực chất đã ở cấp độ của chân nhân Linh anh đệ thất trọng rồi. Mà với một chân nhân Linh anh đệ thất trọng, mất vài ngày để đề thăng lực lượng một đoạn từ Linh châu đệ lục trọng lên Linh châu đệ thất trọng thiết nghĩ cũng chẳng đáng ngạc nhiên lắm, nhất là khi hắn lại còn đang liên tục trực tiếp hấp thu một lượng rất lớn tài nguyên nữa.
...
Công pháp, cảnh giới tiến nhanh, đó là điều đang hiển hiện trên người Thi Quỷ, không có gì để bàn cãi nữa cả.
Thế nhưng, sự tiến bộ thần tốc ấy, nó vốn không hề ổn định. Bản thân nó tồn tại một vấn đề mà đổi với Thi Quỷ hiện nay phải gọi là hết sức nan giải.
Cách thức tu hành mới của hắn là dựa vào việc trực tiếp hấp thu khí âm hàn từ bên ngoài đưa vào cơ thể để tu luyện mà không cần phải thông qua từng bước hấp thu rồi từng chút luyện hóa, tinh lọc gì hết. Mọi thứ đều được gói gọn trong quá trình vận hành lộ tuyến tâm pháp cả rồi. Theo cách nào đó thì có thể xem đây là một con đường tắt nhưng đồng thời cũng rất an toàn.
Dẫu vậy, vẫn có một điều kiện bắt buộc. Đó là để đi trên con đường tắt này thì đòi hỏi phải có phương tiện, cũng chính là tài nguyên, là nguồn cung cấp khí âm hàn!
Trong khi ấy, số lượng bảo vật mang thuộc tính âm hàn mà Thi Quỷ có được là bao nhiêu?
Trong khoảng thời gian ba ngày này, dựa vào cách thức tu hành mới, mớ đồ vật cất chứa đại lượng khí âm hàn mà Lạc Mai Tiên đưa cho kia đã bị hắn hấp thu gần hết rồi, số còn lại ước tính chẳng đến ba phần. Và điều này cũng có nghĩa rằng sự tiến bộ thần tốc của hắn sẽ chỉ duy trì được khoảng một, hai ngày nữa thôi. Sau đó, chuyện kết thúc, phương thức mới sẽ buộc phải dừng lại để nhường chỗ cho cách tu hành chậm chạp cũ, giống trước kia, tất nhiên là nếu hắn vẫn muốn.
Chung quy thì vẫn là thiếu khuyết tài nguyên để tu luyện. Và đấy là một vấn đề nan giải đối với Thi Quỷ.
Nghĩ mà xem, đường đường là một vị chân nhân Linh anh đệ tứ trọng, thân phận lại còn là một đại công chúa, một vị lãnh chủ như Lạc Mai Tiên mà dù dốc hết bảo vật mang thuộc tính âm hàn ra, số lượng cũng chỉ đủ để hấp thu mấy ngày liền hết, vậy thì một tên tiểu tu sĩ Linh châu cảnh thân cô thế cô như Thi Quỷ hắn, tài nguyên có thể kiếm đến lại nhiều được bao nhiêu, đủ dùng cho bao lâu?
“Nếu tứ a di vẫn còn sống thì có lẽ người sẽ giải quyết được phần nào”.
Thi Quỷ chẳng biết từ bao giờ đã kết thúc quá trình tu luyện của mình, lời vừa rồi chính là được thốt ra từ miệng hắn. Trông bộ dạng thì hẳn là hắn cũng đang phiền muộn về vấn đề tài nguyên tu luyện.
Qua một lúc trầm tư, Thi Quỷ lần nữa cất tiếng lẩm bẩm: “... Những gì còn lại bất quá cũng chỉ là một Linh anh, dù hình dạng giống nhau, tâm trí tương đồng nhưng chung quy vẫn là khác biệt...”.
...
“A di, xin lỗi...”.
Thốt ra một câu như vậy xong thì Thi Quỷ không nói thêm gì nữa. Hắn duỗi thẳng chân rồi tựa lưng vào vách tường, mắt nhìn xa xăm vô định.
Cứ thế, hắn ngồi im lặng như vậy, toàn thân bất động, mặc cho thời gian đang dần trôi xuôi...
Thế rồi chẳng biết qua bao nhiêu hơi thở, qua bao nhiêu ý nghĩ, rốt cuộc thì Thi Quỷ cũng phản ứng lại.
Không phải tự nhiên mà do có người tác động. Và người nọ chính là Lạc Mai Tiên. Sau ba ngày vắng bóng, đêm nay nàng đã lại tiến vào đây, trong mật thất này.
P/s: Đậu, phiếu, ai có ném cho một ít đi (Jangmi thì ta không nhận đâu, nhận nhiều ngại lắm:)