Dõi mắt nhìn theo bóng lưng đơn bạc của Lạc Mai Tiên cho đến khi nó hoàn toàn khuất hẳn, lúc này Thác Bất Thế mới quay sang hỏi Độc Cửu:
“Độc Cửu, tình trạng của tiểu công chúa thật sự...?”.
Tuy Thác Bất Thế không nói hết lời nhưng Độc Cửu vẫn dễ dàng hiểu hết ý tứ của hắn. Khe khẽ thở dài, Độc Cửu đáp: “Cũng không phải hoàn toàn vô vọng, chỉ là...”.
Lại thêm một tiếng thở dài phiền muộn. Độc Cửu chuyển mắt nhìn về phương nam, hướng đế đô của Hồng Uy Thiên Quốc, nói một cách mơ hồ: “Đại công chúa thật sự đã bị bỏ rơi rồi”.
...
...
Một giờ sau.
Bên trong Lạc Hoa Viên.
Giữa căn nhà nhỏ xinh được dựng lên từ gỗ Bạch Trầm Hương quen thuộc, Lạc Mai Tiên đang ngồi lặng lẽ trên giường, ngay cạnh muội muội mình.
Hiện nàng đã thay một bộ y phục khác, cả người cũng đã trở nên khô ráo, tuy vậy, thần sắc thì lại chẳng khá lên tí nào, vẫn chứa đầy ưu thương như cũ.
Nàng làm sao có thể tươi tắn hơn được khi mà cõi lòng đang trĩu nặng và xót xa đây?
Chuyến đi đế đô này, Lạc Mai Tiên nàng thật sự đã rất cố gắng, rất nỗ lực để cứu lấy Lạc Lâm... Dẫu vậy, không phải sự cố gắng và nỗ lực nào cũng đều được đền đáp. Dù đã làm hết những gì có thể nhưng rốt cuộc nàng vẫn chẳng thể thay đổi được cái gì. Lạc Lâm, muội muội nàng vẫn đang lớn lên từng giờ, và có lẽ không bao lâu nữa nó sẽ già đi, rồi sau đó... Sẽ vĩnh viễn ra đi.
Lạc Mai Tiên nàng ngàn lần không muốn, vạn lần không muốn. Nhưng nàng còn có thể làm gì được nữa đây?
Lạc Lâm đã thật sự vô phương cứu chữa rồi ư? Chẳng cách nào kìm hãm lại được quá trình lão hóa đang diễn ra với tốc độ kinh khủng kia ư?
Thật ra thì không. Vẫn còn biện pháp, dù không hoàn toàn nắm chắc nhưng rất khả thi, hy vọng là rất lớn.
Tiếc rằng... Nàng không thể, Lạc Lâm cũng không thể. Tỷ muội các nàng bây giờ chỉ là những phế tử, những kẻ đã bị gạt ra khỏi hoàng tộc, những kẻ bị buộc phải rời khỏi đế đô!
Các nàng không thể cầu xin một ân huệ từ Thiên Lạc Thiên! Các nàng không thể van nài một sự thương xót từ hoàng đế dù cho đấy có là kẻ đã tạo ra các nàng!
“Phụ hoàng! Phụ hoàng! Van cầu người hãy cứu Lạc Lâm! Van cầu người!...”.
Quỳ trước Cửu Long Thánh Điện, Lạc Mai Tiên nàng đã không ngừng dập đầu van xin như vậy. Nhưng, đáp lại chỉ là một câu nói lạnh lùng: “Hải Tâm Châu là bảo vật có công dụng rất lớn với ta, không thể ban cho”.
Công dụng... Rốt cuộc là công dụng lớn đến thế nào chứ? Còn quan trọng hơn mạng sống con gái của mình sao?
Hay vốn dĩ trong lòng vị phụ hoàng kia, tình thương dành cho tỷ muội các nàng cũng nhạt như nước lã?
Hẳn là như vậy rồi. Tỷ muội các nàng có là gì đâu? Bất quá chỉ là những phế tử bị lưu đày, giá trị thế nào có thể so được với một viên Hải Tâm Châu trân quý...
Hoàng gia không có thân tình.
Hoàng gia không có thân tình.
Lạc Mai Tiên đã nhận ra điều đó từ rất sớm. Lẽ ra nàng đừng nên hy vọng, đừng nên trông chờ. Lẽ ra nàng đừng nên đến đế đô, đừng cầu xin Thiên Lạc Thiên, đừng quỳ gối van nài vị phụ hoàng kia...
Lạc Mai Tiên nàng chính là sinh ra trong hoàng cung, lớn lên từ trong âm mưu tranh đấu và trưởng thành bằng sự chém giết tranh giành, đối với hoàng gia, đối với đế đô nàng còn lạ gì chứ.
Vậy mà nàng vẫn đi, vẫn hy vọng, vẫn cầu xin.
Là vì cái gì?
Là vì Lạc Lâm. Là vì đứa muội muội duy nhất của mình. Kể từ khi mẫu hậu mất, Lạc Mai Tiên nàng đã buông bỏ tranh đấu, chỉ có tâm nguyện duy nhất là được chăm sóc cho muội muội, nhìn nó lớn lên một cách bình an, sống những tháng ngày thật vui vẻ...
Cố gắng xây dựng, cố gắng cải biến Đại La khiến cho nó trở thành một thế lực mạnh có thể tự lực cánh sinh, tất cả không phải vì nàng có tham vọng gì to lớn, bất quá chỉ là muốn bảo hộ cho Lạc Lâm và tương lai của nó thôi.
Vừa sinh ra chưa bao lâu thì đã bị phong ấn sinh mệnh, trải qua trăm năm trong tảng băng lạnh lẽo để rồi khi tỉnh dậy thì quá khứ đã lùi đi quá xa, hết thảy đều đã đổi thay. Muội muội nàng đã phải chịu quá nhiều thiệt thòi. Lạc Mai Tiên nàng muốn bù đắp, muốn muội muội được sống một cuộc đời tràn ngập tiếng cười...
Nàng chỉ có tâm nguyện nhỏ nhoi thế thôi, nhưng tại sao... Tại sao lại không thể thực hiện?
Mới chỉ qua tám năm, muội muội nàng chỉ mới tám tuổi, nó thậm chí còn chưa biết thế nào là yêu, chưa biết đến những rung động đầu đời, thế mà giờ đây, như trăm năm trước, nó lại chìm vào trong thế giới vô định, và có thể... Có thể sẽ không bao giờ còn tỉnh dậy được nữa.
“Tạo hóa cớ gì lại thích trêu ngươi như vậy...”.
Những ngón tay thon nhẹ lướt trên gương mặt diễm kiều của Lạc Lâm, Lạc Mai Tiên lẩm bẩm: “Tại sao lại tạo ra một tạo vật hoàn mỹ hơn tất thảy để rồi lại ban cho nó đầy rẫy bất hạnh...”.
“Tại sao chứ? Rốt cuộc là tại sao?”.
Lạc Mai Tiên không hiểu. Nàng không thể hiểu được.
...
Thời gian lại trôi đi thêm một chút.
So với lúc nãy thì cảm xúc của Lạc Mai Tiên hiện đã phần nào bình ổn. Sau một đỗi lặng im ngắm nhìn muội muội, nàng cất tiếng:
“Lạc Lâm, tỷ tỷ sai rồi. Lúc trước muội vẫn thường bảo tỷ không phải thiên hạ đệ nhất mỹ nhân mà chỉ có thể làm thiên hạ đệ nhị mỹ nhân, bởi vì sau này cái danh hiệu đệ nhất kia sẽ thuộc về muội. Khi ấy tỷ đã phủ nhận. Tỷ nói rằng muội chỉ có thể làm thiên hạ đệ nhị, còn đệ nhất sẽ luôn là của tỷ.”.
“Phải, tỷ đã không công nhận. Và thực tế chứng minh là tỷ đã sai rồi. Muội rất đẹp, đẹp hơn tất thảy nữ nhân trên đời này, đẹp hơn cả tỷ. Muội mới là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, hồng trần chi mỹ”.
Đưa tay vuốt ve mái tóc vốn từ kim sắc uốn cong đã chuyển thành lục nhạt thẳng mướt mượt mà, Lạc Mai Tiên khẽ giọng: “Lạc Lâm, nếu bây giờ được nhìn thấy hình dạng của chính mình, tỷ cá là muội sẽ rất vui mừng. Tỷ biết là sẽ như vậy... Muội vẫn luôn tự nhận mình là người lớn, vẫn thường hờn dỗi khi bị tỷ phản bác phủ nhận. Nhưng bây giờ... Bây giờ dù có muốn thì tỷ cũng không cách nào phủ nhận được nữa. Bởi vì muội đã lớn thật rồi, đã trở thành một thiếu nữ rồi”.
“Trở thành người lớn, hơn nữa lại còn cướp luôn danh hiệu thiên hạ đệ nhất mỹ nhân của tỷ, muội nhất định là sẽ thấy rất tự hào, rất vui sướng. Tỷ biết chắc chắn muội sẽ nhảy lên tung hô... Tỷ biết... Tỷ biết là sẽ như vậy...”.
Càng nói, Lạc Mai Tiên càng mất kiềm chế, sau cùng thì giọng cũng nghẹn đi hẳn, cảm xúc vừa mới bình ổn đôi chút đã lại trào dâng trong lòng.
“Tách tách...”.
Và rồi nàng đã khóc. Những giọt nước mắt mằn mặn, nàng đã chẳng thể giữ chúng ở yên được nữa.
Ký ức... Tất cả đều đã thành ký ức. Lạc Mai Tiên, có lẽ sẽ không bao giờ nàng còn được nhìn muội muội mình cười đùa, không bao giờ nàng còn được nghe muội muội mình nói chuyện tung hô nữa rồi...
“Híc...”.
Chẳng rõ là phản ứng tự nhiên hay cố tình kìm nén, Lạc Mai Tiên đã đưa tay bịt miệng, từ đó khiến cho tiếng khóc của mình trở thành những âm điệu đứt quãng, vốn đã nghẹn nay lại càng thêm nghẹn.
Ban đầu nàng chỉ dùng một tay, nhưng rất nhanh sau đó, khi mà tiếng khóc phát ra ngày một lớn, cánh tay còn lại đã được đè lên để cùng che kín miệng.
Cứ thế, nàng ngồi khóc. Khóc một cách nức nở. Đứt quãng nhưng lại không thể dừng được, không thể kiềm chế được.
...
Lạc Mai Tiên, nàng đã khóc nhiều lắm. Trong cả cuộc đời mình, đêm nay có lẽ là lần đầu tiên nàng khóc nhiều đến vậy, yếu đuối đến vậy... Tới mức mà chính bản thân nàng cũng chẳng ngờ được.
Từng là một đại công chúa mạnh mẽ và đầy quyền uy của đế quốc, thế mà chỉ mười mấy năm sau đã biến thành một nữ nhân ủy mị bậc này...
“Thì ra ta đã thay đổi nhiều như vậy”.
Những âm điệu nức nở nghẹn ngào hiện đã ngưng, Lạc Mai Tiên, nàng không còn khóc nữa. Dùng tay chậm rãi lau đi vệt nước còn đọng trên má, nàng cúi nhìn muội muội một lúc, nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc rối rồi thu về, đứng dậy hướng về phía cửa phòng bước ra.
...
Bước chân dù chậm nhưng do đoạn đường cũng không quá dài nên chẳng mấy chốc Lạc Mai Tiên đã ra khỏi vườn hoa anh đào. Lúc đi đến cửa vườn, nàng thoáng dừng một chút, hé miệng nói:
“Giúp ta trông chừng Lạc Lâm một chút, nhờ ngươi”.
Nói xong, nàng lại tiếp tục bước đi.