...
Hai giờ sau.
Đàm Nghi Sơn lúc này lại vừa có thêm hai đạo lưu quang đáp xuống. Như cũ, hiện thân vẫn là một nam một nữ.
Tuy nhiên, không giống trước đó, cô gái vừa mới hiện thân đây hoàn toàn tự do, chẳng hề bị trói buộc hay giam cầm linh lực, phong bế huyệt đạo chi hết. Cô gái này, nàng không bị bắt, không phải một tù nhân.
Lại nói, so với cô gái bị đám người Thiên Nguyên cường bạo trước đó thì nàng rõ ràng là xinh đẹp hơn nhiều. Nếu ví cô gái đáng thương kia là một mỹ nhân thì nàng hẳn phải là đại đại mỹ nhân. Cái gì mà quốc sắc thiên hương, phong hoa tuyệt đại, chúng căn bản là chẳng đủ để mô tả vẻ đẹp của nàng...
Nữ nhân là vậy, rất xinh đẹp. Về phần nam nhân cùng đến...
Hắn cao khoảng độ năm thước năm, dáng người vừa phải, không béo chẳng gầy, gương mặt cũng xem là anh tuấn ưa nhìn. Khuyết điểm duy nhất là mắt hắn: Nó chỉ còn lại một con.
Không cần đoán, nam nhân một mắt này, hắn chẳng phải ai khác mà đích thị là Thi Quỷ. Sau mấy ngày trợ giúp Lạc Lâm chiến đấu rèn luyện với ma thú thì hôm nay hắn đã bắt đầu thực hiện nhiệm vụ truy quét đạo tặc của mình, đúng như thời điểm đã được nêu rõ.
Tất nhiên, lãnh nhiệm vụ truy quét đạo tặc không chỉ mỗi mình Thi Quỷ hắn. Ngoài hắn ra thì vẫn còn nhiều người khác nữa, cấp bậc cường giả cao thấp cũng có đến mấy chục người. Thi Quỷ hắn bất quá là được thêm vào, theo kiểu có cũng được mà không có cũng chẳng sao vậy thôi.
...
“Tiểu Quỷ sư phụ”. - Sau khi đảo mắt quanh một vòng, Lạc Lâm hướng Thi Quỷ nói - “Chúng ta xông vào như vầy liệu có ổn không? Ngươi nhìn xem, bọn đạo tặc đang kéo tới bao vây chúng ta kìa”.
“Theo tin tức của Ẩn Vệ điều tra được thì đây chỉ là một sào huyệt nhỏ, mấy tên thủ lĩnh tu vi cũng chẳng cao bao nhiêu”.
“Không cao sao?”.
Thoáng nghĩ ngợi, Lạc Lâm xác nhận lại: “Tiểu Quỷ sư phụ, không cao là bao nhiêu?”.
“Tu vi cao nhất cũng chỉ là Thiên hà đệ nhị trọng thôi”. - Giọng điềm nhiên, Thi Quỷ tùy tiện đáp.
Chưa nghe còn tốt, vừa nghe xong, Lạc Lâm tức thì trợn mắt, miệng há hốc: “T-Thiên hà cảnh?”.
“Ực...”.
Nuốt xuống một ngụm nước bọt, trong lòng Lạc Lâm khẩn trương lên hẳn.
“Sư phụ Tiểu Quỷ, ngươi... Ngươi đừng có dọa ta a...”.
“Dọa?”.
Thi Quỷ lắc đầu, đang định nói thì bị một giọng hùng hồn cắt ngang:
“Kẻ tới là ai?”.
Theo phản ứng bình thường, Thi Quỷ đưa mắt nhìn sang người vừa lên tiếng.
Đó là một nam nhân cao lớn, vạm vỡ, làn da nâu đỏ, mắt to như miệng bát, tai dài hơn cả gang tay..., tướng mạo trông rất dữ dằn.
“Linh châu đệ cửu trọng...”.
Lẩm bẩm bấy nhiêu thì Thi Quỷ liền thu hồi ánh mắt, chẳng buồn xem nữa.
Gạt tên ma nhân Linh châu đệ cửu trọng kia qua một bên, hắn tiếp tục nói chuyện với Lạc Lâm.
“Tiểu Lạc Lâm, ta dọa ngươi làm gì? Trừ phi tin tức tỷ tỷ ngươi cung cấp sai, bằng không thì ở sào huyệt này khẳng định có một tên cường giả Thiên hà cảnh đệ nhị trọng”.
Như cảm thấy mình nói chưa rõ, Thi Quỷ bổ sung: “... Còn có thêm ba tên cường giả Thiên hà đệ nhất trọng khác nữa”.
Lạc Lâm: “...”.
Lần này thì Lạc Lâm đã triệt để câm nín. Không phải nàng không muốn nói mà là nàng thật tình chẳng biết phải nói gì.
Cường giả Thiên hà cảnh? Lại còn bốn tên?
Nếu như ở bên trong Đại La Thành thì lực lượng ấy đúng thật là rất nhỏ, thế nhưng trong hoàn cảnh hiện tại...
Nàng và Thi Quỷ đang ở bên ngoài, đang truy quét đạo tặc a!
Mà mục tiêu lúc này của các nàng là ai?
Cường giả! Là bốn tên cường giả Thiên hà cảnh!
Cảnh giới của Lạc Lâm nàng rất cao sao? Chỉ mới là Linh châu đệ tam trọng.
Còn Thi Quỷ, tu vi của hắn rất lợi hại? Cũng bất quá là Linh châu đệ cửu trọng.
Hai tên Linh châu cảnh vậy mà lại dám chạy tới sào huyệt của cường giả Thiên hà cảnh để chém giết, cái này... Cái này cũng không khỏi quá can đảm rồi đi!
...
“Ực...”.
Theo sau một ngụm nước bọt được nuốt xuống, Lạc Lâm đưa tay kéo áo Thi Quỷ, thấp giọng:
“Tiểu Quỷ sư phụ, Nghinh Tử tỷ có phải là vẫn đang đi theo bảo vệ ta hay không?”.
“Ưm...”.
Trầm ngâm giây lát, Thi Quỷ thành thật lắc đầu: “Ta cũng không chắc. Ta không cảm nhận được khí tức của nàng”.
Không chắc?
“Tiểu Quỷ sư phụ... Ngươi... Ngươi không chắc sao còn hiên ngang chạy vào đây làm gì?!”.
Trong lòng Lạc Lâm bây giờ thực sự đang rất là hối hận. Nàng chẳng hiểu nổi tại sao mấy ngày nay mình lại trở nên nghe lời Thi Quỷ như vậy. Bảo đánh ma thú liền đánh ma thú, bảo hấp thu máu huyết liền hấp thu máu huyết, bảo đi giết đạo tặc liền đi giết đạo tặc, cái gì cũng nghe theo để giờ phút này đây...
Thật là khóc không ra nước mắt a!
Vừa gấp vừa lo, Lạc Lâm cũng chẳng đợi Thi Quỷ hồi âm thì đã kéo mạnh tay áo hắn, giục:
“Tiểu Quỷ sư phụ ngươi đừng có đứng đây nữa, chúng ta mau chạy thôi!”.
“Chạy? Đã vào đây còn muốn chạy sao?!”.
Vừa lên tiếng hiển nhiên không phải Thi Quỷ mà là người khác. Chính là tên cao đẳng ma tộc có tu vi Linh châu đệ cửu trọng trong đám đạo tặc đang bao vây xung quanh kia.
Cười lạnh một tiếng, tên cao đẳng ma tộc kia nói tiếp: “Trông bộ dạng các ngươi chắc chắn là có vấn đề rồi. Khôn hồn thì lập tức buông tay chịu trói để tránh phải ăn đau khổ!”.
“Ong!”.
Ngay khi lời tên cao đẳng ma tộc nọ vừa dứt thì từ trên người hắn, một cỗ khí tức liền mạnh mẽ phát ra, nhắm về phía Thi Quỷ và Lạc Lâm đánh thẳng tới.
“Soạt!”.
Đối mặt với cỗ khí tức bức người kia, Thi Quỷ lập tức kéo Lạc Lâm ra sau, đồng thời phát ra linh lực để chống lại.
“Ong!”.
“Ong!”.
...
Rất nhanh, ba giây bất quá, kết quả của đợt giao phong bằng uy áp đã có. Một trong hai bên đã vừa bị đẩy lui. Lùi lại là tên cao đẳng ma tộc cùng đám đạo tặc đang đứng gần hắn.
“Quả nhiên có chút bản lãnh”. - Sắc mặt ngưng trọng, tên cao đẳng ma tộc đánh giá.
Sở dĩ từ nãy giờ hắn chưa vội xuất thủ là vì có chút e ngại đối phương. Dẫu sao thì đối phương cũng như hắn, đôi bên đều là cao thủ cảnh giới thứ chín: Linh châu đệ cửu trọng, vậy nên đánh xuống thì kết quả khó mà nói trước được. Hắn cần phải quan sát và thăm dò một chút.
Và lúc này, sau khi đã quan sát, đã thăm dò, hắn đã có thể khẳng định một điều: Đối phương không đơn giản. Thân phận, thực lực, ý đồ, tất cả đều không đơn giản.
Tâm tư xoay chuyển, trong âm thầm, hắn truyền âm cho một tên đồng bọn đứng gần đó:
“Mau vào trong xin các vị động chủ xuất thủ”.
Thú thực thì hắn cũng chẳng muốn quấy rầy mấy vị động chủ của mình lúc này, khi mà bọn họ còn đang cùng nữ nhân vui vẻ. Thế nhưng nếu đánh xuống, hắn sợ là đám huynh đệ của mình sẽ bị giết hơn quá nửa mới giải quyết được... Huống hồ, theo lời của hai kẻ trước mặt, bọn họ hình như vẫn còn có trợ thủ...
Tóm lại, hắn cảm thấy nên báo cho mấy vị động chủ mới là tốt nhất.
Dĩ nhiên, ý đồ của tên cao đẳng ma tộc kia Thi Quỷ cũng đã nhìn ra được. Dẫu vậy, hắn vẫn không động tay động chân gì, để mặc cho bọn họ đi thông báo.
Trận chiến này, Thi Quỷ hắn vốn đã nắm chắc phần thắng rồi nên cũng chẳng cần phải vội vàng làm gì cả.
Trong khi đó, Lạc Lâm thì không được bình tĩnh như vậy. Trái với dáng vẻ điềm nhiên của Thi Quỷ, trong lòng nàng đang gấp như lửa đốt, chỉ muốn mau chóng chạy khỏi đây, chạy khỏi cái sào huyệt của bọn đạo tặc này.
“Tiểu Quỷ sư phụ, tên vừa mới rời đi kia nhất định là chạy vào trong thông báo, chúng ta phá vòng vây chạy mau lên!”.
“Tiểu Lạc Lâm, chỉ là mấy tên cường giả Thiên hà cảnh, ngươi cuống cái gì”. - Liếc xuống tay áo đang bị người kéo giật, Thi Quỷ cau mày nói.
Ngay tức khắc, đáp lại hắn là một giọng tức giận: “Cái gì mà ‘chỉ’? Bọn họ là cường giả đấy!”.
“Tiểu Quỷ sư phụ ngươi nghĩ mình...”.
Nói được đến đây thì Lạc Lâm liền im bặt. Nguyên nhân là bởi phía đối diện đã lại có thêm một tên đạo tặc nữa xuất hiện. So với đám đạo tặc đang bao vây từ nãy giờ thì tên này trông khác hẳn. Từ y phục, phong thái, khí tức, hết thảy đều có vẻ “cao cấp” hơn rất nhiều.
“Thủ lĩnh”, cái danh tự này đã vừa hiện lên trong đầu Lạc Lâm. Và đó cũng chính là lý do vì sao mà nàng lại đột ngột “câm nín”.
Thủ lĩnh, cái này có ý nghĩa gì?
Cường giả Thiên hà cảnh!