Lúc này đã là quá trưa, mặt trời sớm đã ngã sang phía tây. Dẫu vậy, cái nắng của trời thì vẫn còn gay gắt lắm. Màu sắc xem ra cũng chưa nhạt đi bao nhiêu so với chính ngọ ban trưa.
Bên dưới cái nắng xét ra cũng đủ gọi là oi bức ở vùng đất phương bắc này, sâu trong rừng trúc, giữa một khoảng đất trống, Thi Quỷ từ từ mở mắt.
Thở ra một ngụm trọc khí, hắn khẽ giọng lẩm bẩm:
“Quả nhiên là có hiệu quả”.
Thứ đang được Thi Quỷ nói tới cũng chẳng xa xôi gì mấy, nó ở ngay bên trong hắn thôi. Từ nãy giờ hắn vẫn đang khôi phục nó.
Thần thức của hắn, lúc này nó đã hồi lại rất đầy đủ rồi.
“Linh Lung Đồng Ngọc Công quả không hỗ là thần công phù trợ, chẳng những có tác dụng kỳ diệu với thân thể mà đối với thần hồn cũng trợ giúp nhiều như vậy...”.
Thêm một lần nữa Thi Quỷ phải cảm thán trước Linh Lung Đồng Ngọc Công nói riêng và thần nhân nói chung. Những đồ vật được thần tạo ra này, chúng không phải là thứ mà Thi Quỷ hắn có khả năng thấu hiểu được. Hắn chỉ là “biết” chứ “hiểu” thì thực chưa có bao nhiêu.
...
Xếp lại tâm tình, Thi Quỷ chậm rãi chuyển mình đứng lên.
Và một lần nữa, Băng Ngưng lại tiếp tục được thi triển.
...
“Crắc... Rắc...”.
“Hai mươi chín thước lẻ bảy”.
“Tiếp tục”.
...
“Crắc...”.
“Hai mươi chín thước lẻ chín”.
“Tiếp tục”.
...
“Hai mươi chín thước lẻ tám”.
“Lại tiếp tục”.
...
“Crắc... Rắc...”.
“... Crắc...”.
“Hai mươi chín thước lẻ chín”.
...
“Hai mươi chín thước lẻ sáu”.
...
“Hai mươi chín thước lẻ tám”.
...
...
Thi triển, liên tục thi triển. Thử nghiệm, liên tục thử nghiệm. Một lần, một lần, một lần rồi một lần... Số lần mà Thi Quỷ kiểm soát, phóng xuất Băng Ngưng ấy, theo thời gian trôi qua nó lại mỗi lúc một nhiều lên.
Cuối cùng, không rõ là sau bao nhiêu lần thi triển, sau bao nhiêu lần liên tục thử nghiệm, rốt cuộc... Rốt cuộc thì Thi Quỷ cũng phải dừng lại.
Tạm thời? Không. Là triệt để dừng lại, trong hôm nay.
Mặt trời đã lặn. Ngày dài đã hết.
Nhưng lý do thực sự chẳng phải nằm ở ngày đêm. Bản thân Thi Quỷ mới là vấn đề. Hôm nay, sau khi liên tục thi triển Băng Ngưng thì cơ thể hắn đã rất mệt mỏi. Thần hồn cũng là như vậy. Hết thảy đều đã tiêu tốn quá nhiều. Thay vì tiếp tục tập luyện thì nghỉ ngơi để hồi phục mới là lựa chọn tốt nhất.
Và thực tế thì Thi Quỷ đã làm như thế. Hắn hiện đã vừa rời khỏi đây, nơi mà hắn đã dành cả ngày trời để tu tập.
...
“Ngươi vì cái gì mà phải nỗ lực?”.
Ngay khi Thi Quỷ vừa quay lưng đi thì một giọng khàn đục khe khẽ cất lên. Có điều nó đã không được truyền đến tai hắn. Đấy là những lời thều thào mà người nghe được thì chỉ có mỗi mình Nghinh Tử.
Phải, nàng đã ở đây, nơi Thi Quỷ tập luyện này. Thật ra thì từ lâu rồi. Đủ để nàng nhìn thấy sự cố gắng, kiên trì của hắn.
Lại nói, thật ra thì so với nội dung câu nói, những lời nghe được, Nghinh Tử nàng còn hiểu nhiều hơn thế nữa. Ở Thi Quỷ, nàng cảm nhận được một loại tâm tình quen thuộc.
Oán hận. Một nỗi oán hận sâu sắc.
“Thứ cảm giác này... Chẳng phải cũng là của ta sao?”.
Nghinh Tử cúi đầu tự hỏi xong, đến khi lần nữa ngẩng lên thì trước mặt nàng, hình bóng Thi Quỷ cũng đã thu nhỏ đi nhiều rồi.
Chần chừ một lúc, rốt cuộc thì đôi chân nàng cũng âm thầm nối gót theo sau.
Và như thế, trên lối đi quanh co giữa cánh rừng, hai thân hắc y đơn bạc, kẻ trước người sau đều đặn đưa chân cất bước. Thi Quỷ và Nghinh Tử, bọn họ đã bước đi trên cùng một con đường, qua cùng một ngõ rẽ...
Tiếc rằng... Đích đến sau cùng thì vẫn là khác nhau.
Thi Quỷ, nơi hắn dừng chân là căn nhà trúc đơn sơ nho nhỏ của mình trong khi chỗ về của Nghinh Tử thì lại là tòa kim tháp - nơi Lạc Lâm hiện còn đang bế quan tu luyện.
Một kẻ từ nhân giới mà đến, một người tại ma giới mà sinh, gặp nhau là bởi do duyên, hay chỉ là vì nợ đây?
Thi Quỷ và Nghinh Tử, đến cuối cùng bọn họ lại trở thành gì của nhau? Liệu có phải cũng như con đường mà họ đang đi, dù chung lối nhưng rốt cuộc đích đến thì vẫn là khác nhau?
Câu trả lời... Nằm ở tương lai.
...
...
Sáng hôm sau.
Giống hôm qua, hôm nay Thi Quỷ lại tiếp tục tìm đến sâu bên trong cánh rừng trúc để tu luyện. Thần thông thi triển như cũ vẫn là Băng Ngưng.
“Hôm qua ta dù cố gắng hết sức cũng chỉ đạt đến hai mươi chín thước lẻ chín tấc Băng Ngưng, làm sao cũng không qua được mốc ba mươi thước...”.
Nhìn bàn tay đang để ngay trước mặt, Thi Quỷ trầm ngâm một hồi thì đem siết lại, vừa hạ xuống vừa kiên định cất tiếng:
“Hôm nay ta nhất định phải qua được ba mươi thước”.
Suốt từ tối qua cho đến tận sáng hôm nay, Thi Quỷ hắn đã phân tích, suy diễn rất nhiều nên đối với Băng Ngưng cũng đã hiểu thêm được vài phần. Với những gì mà mình đã hiểu được ấy, hắn tin tưởng hôm nay bản thân có thể làm tốt hơn so với hôm qua.
Ba mươi thước Băng Ngưng hôm qua không đạt được thì hôm nay hắn nhất định sẽ!
Hít vào một ngụm lương khí, Thi Quỷ bắt đầu điều động linh lực theo pháp quyết của Linh Lung Đồng Ngọc Công.
Theo đó, cánh tay hắn cũng từ từ được nâng lên. Rồi sau đấy...
Một tia lam quang bay ra, nháy mắt sau thì một lớp băng dày được ngưng kết.
...
“Crắc... Ắc...”.
“Hai mươi chín thước lẻ tám tấc”.
Xác định xong phạm vi không gian bị lam băng đông cứng, Thi Quỷ nói tiếp:
“Chỉ là khởi đầu thôi”.
Điều chỉnh tâm tình, hắn lại lần nữa vận hành linh lực...
Rất nhanh, Băng Ngưng tái hiện.
...
“Hai mươi chín thước lẻ chín tấc”.
“Còn chưa được...”.
...
“Crắc...”.
“Vẫn là hai mươi chín thước lẻ chín tấc”.
...
“Crắc...”.
“... Crắc... Ắc...”.
“Cỏn kém một chút nữa”.
...
“Crắc... Ắc...”.
“Còn kém một chút nữa”.
...
“Thêm một chút nữa...”.
...
“Thêm một chút...”.
...
Cứ thế, một chút rồi một chút, với quyết tâm đạt đến ba mươi thước Băng Ngưng, Thi Quỷ đã không ngừng cố gắng, không ngừng tự nhủ bản thân.
Chỉ là... Cuối cùng vẫn là kém một chút.
Hai mươi chín thước lẻ chín tấc Băng Ngưng hắn đã vượt qua, thế nhưng mục tiêu ba mươi thước thì...
...
“Vẫn là không được sao...”.
“Không nghĩ điểm thứ năm lại khó điều khiển như vậy, so với điểm thứ tư còn khó hơn gấp bội”.
...
Lắc đầu thở nhẹ, Thi Quỷ xua đi một chút thất vọng trong lòng, đưa tay lấy xuống hai lọ đan dược cùng linh thủy, mở nắp rồi uống uống vào mỗi thứ một ít.
Xong xuôi đâu đấy, hắn liền xếp chân ngay ngắn, tay đặt trên đầu gối, bắt đầu vận công đẩy nhanh quá trình hấp thu dược lực để khôi phục khí huyết, linh lực...
...
Hai giờ sau.
Linh lực sớm đầy, thần thức cũng đã hồi phục, Thi Quỷ lần nữa mở mắt ra.
Quá trình tu tập của hắn lại tiếp tục bắt đầu.
...
Một cái Băng Ngưng... Hai cái Băng Ngưng... Ba cái Băng Ngưng...
Băng Ngưng nối Băng Ngưng, thần thông nối thần thông, Thi Quỷ đắm chìm trong tu luyện, trong những lần thử nghiệm.
Hắn luyện và luyện cho đến khi linh lực cạn kiệt, thần thức hao tổn, không còn có thể tiếp tục được nữa thì mới dừng lại. Nhưng là sau đó, ngay khi thần thức, linh lực vừa mới được hồi phục thì hắn đã lại bắt đầu một quá trình tập luyện, thử nghiệm khác. Một phút thậm chí cũng chẳng cho bản thân được nghỉ ngơi, thả lỏng. Mà nếu có nghỉ thì toàn bộ khoảng thời gian ngắn ngủi ấy cũng được hắn mang ra dùng vào việc phân tích, nghiền ngẫm cả...
Thi Quỷ, cái cách mà hắn tu luyện, nó quả thật không được bình thường. Mức độ của nó quá cao, thậm chí đủ để gọi là điên cuồng.
Thật chẳng rõ hắn đây là tu luyện hay đang tự hành xác mình nữa.
Tuy nhiên, bất kể cách tu luyện của Thi Quỷ là gì thì kết quả vẫn chỉ có một: Ba mươi thước Băng Ngưng, Thi Quỷ hắn vẫn chưa thể đạt tới.
Đúng là hắn đã biết, đúng là hắn đã hiểu, thế nhưng lý thuyết và thực hành lại là hai chuyện hoàn toàn khác hẳn. So với những gì Thi Quỷ hắn hình dung thì sự khó khăn để đạt đến ba mươi thước Băng Ngưng còn lớn hơn nhiều lắm.
“Ba mươi thước...”.
“Thi Quỷ ta không tin là hôm nay ta không thể đạt tới!”.