"Keng!".
"Keng keng!".
"Keng...!".
Một người, mười tám khôi lỗi, trận chiến của hai bên đang diễn ra vô cùng ác liệt. Với cơ thể cực kỳ cứng rắn lại còn đồng thời sở hữu sức mạnh kinh người, mười tám bộ khôi lỗi liên tục lao vào tấn công Lăng Tố như vũ bão. Con này bị đẩy lui thì con kia đã nhào tới, hết kiếm tới đao, hết đao tới thương, hết thương tới kích, hết kích tới qua,..., thật sự là khiến cho Lăng Tố không có thời gian để thở dốc.
"Không ổn rồi. Cứ thế này thì trưởng lão sẽ thua mất!".
Nghe Ni Na nhận định như vậy, Vương Chi vốn đã lo lại càng thêm lo: "Ni Na, ngươi đừng có nói xui xẻo thế được không".
"Ngươi nghĩ là ta muốn nó xảy ra lắm sao, chỉ là trước mắt...".
Tuy rằng Ni Na chưa nói hết ý nhưng bấy nhiêu cũng đã đủ để mọi người hiểu. Nàng nói không sai, tình cảnh của Lăng Tố hiện giờ quả là chẳng tốt lắm. Nàng đang dần rơi xuống hạ phong, nếu cứ tiếp tục tiếp diễn thì e là...
Suy nghĩ của đám người Vương Chi, Ni Na là vậy, liệu nó có đúng chăng?
Câu trả lời là: Không.
Hiện giờ Lăng Tố đúng thật là đang ở thế hạ phong, tuy nhiên đây lại không phải do thực lực nàng yếu kém hơn mười tám cỗ khôi lỗi kia. Sỡ dĩ nàng liên tiếp bị đẩy lùi là bởi nàng vẫn chưa xuất ra toàn lực. Nàng đang quan sát. Mục đích của nàng là tìm kiếm điểm yếu, hay chính xác hơn thì là vị trí đặt nguồn cung cấp linh lực của chúng.
Khôi lỗi muốn hoạt động được thì phải có linh lực cung cấp, vậy nếu nguồn cung mất đi thì thế nào?
Lăng Tố chính là đang muốn phá đi nguồn cung ấy. Nàng đã tìm ra vị trí của nó!
Ở chân, ngay dưới khớp gối!
Vốn đang bị đẩy lui, Lăng Tố bất ngờ phản kích.
Tiểu Thanh Kiếm, Thiên Tuyết Kiếm, Tàn Nguyệt Kiếm đồng loạt nhắm vào vị trí khớp gối của ba khôi lỗi gần nhất công kích!
"Keng! Keng! Keng!".
"Keng! Keng...!".
Có một điều không thể không công nhận là tài liệu tạo ra những cỗ khôi lỗi này cực kỳ rắn chắc, dù đã bị trúng hàng chục nhát kiếm ẩn chứa linh lực cường đại mà đầu gối chúng mới chỉ đứt ra một nửa.
"Không ngờ lại cứng rắn như vậy".
Chuyển mình tránh né nhát chém của một bộ khôi lỗi, một lần nữa Lăng Tố triển khai pháp quyết.
Từ lòng bàn tay nàng, ba đạo ánh sáng bay ra, kế đó thì nhanh chóng hợp lại làm một với ba thanh kiếm Tiểu Thanh, Thiên Tuyết, Tàn Nguyệt.
Được bổ sung linh lực, ba thanh linh kiếm tức thì hào quang đại phóng, theo sự điều khiển của Lăng Tố tiếp tục đánh vào khớp gối của những bộ khôi lỗi.
"Keng! Keng! Keng!".
"Keng! Keng! Keng!".
...
Chỉ vài giây ngắn ngủi, khớp gối của ba trong số mười tám bộ khôi lỗi đã bị cắt lìa!
Chuyện tiếp theo diễn ra hệt như dự tính của Lăng Tố. Mất đi nguồn cung ứng linh lực, ba bộ khôi lỗi nọ lập tức nằm bất động.
"Hay quá! Trưởng lão đảo ngược tình thế rồi!". - Chứng kiến tình hình trận chiến, Hà Linh vui mừng hô lên.
Không mừng sao được chứ, nếu trưởng lão xảy ra chuyện gì thì tất cả mọi người đều sẽ chết hết đấy.
Dĩ nhiên vui mừng cũng chẳng riêng mỗi Hà Linh, Hoàng Nữ Tú Anh, Ni Na, Hà Khương, Cao Cường, Lê Hậu, Cao Tuyền, Tiểu Bá Vương và cả Vương Chi, tất thảy đều thế cả. Suốt từ nãy giờ, mấy người bọn họ thật không khác nào con kiến bò trên chảo nóng hết.
Thật may là cuối cùng cái chảo đó cũng được trưởng lão nhấc ra khỏi lò rồi a.
Mắt thấy mười tám cỗ khôi lỗi đã bị Lăng Tố hạ gục toàn bộ, đám người Vương Chi, Ni Na liền nhanh chóng chạy lại...
Chính lúc này, dị biến lại một lần nữa phát sinh!
Từ trong bốn vách đá, bốn cỗ khôi lỗi đột ngột phóng ra!
Bốn phương giáp địch, bốn mặt giáp công, tình cảnh của nhóm người Vương Chi lúc này có thể nói là cửu tử nhất sinh, ngàn cân treo sợi tóc!
Nói thì chậm nhưng mọi việc diễn ra lại vô cùng nhanh, chớp mắt, ba trong số bốn cỗ khôi lỗi đã cầm binh khí chém xuống đám người Vương Chi, Ni Na.
Bọn họ có thể ngăn được sao?
Trừ phi đây là ảo tưởng. So với những cỗ khôi lỗi kia thì tu vi của bọn họ quá yếu ớt, thật chẳng khác nào con kiến nhỏ so với bàn chân to cả.
Vậy bọn họ sẽ chết sao?
Không. Bởi vì lúc này Lăng Tố đã lao tới.
Tiểu Thanh, Thiên Tuyết, Tàn Nguyệt, ba thanh linh kiếm một lần nữa hiện ra ngăn cản thế công của ba cỗ khôi lỗi.
"Keng!".
"Keng!".
"Keng!".
Ba cỗ khôi lỗi bị đẩy lui. Tuyệt cảnh của nhóm người Vương Chi cuối cùng đã được vãn hồi. Thế nhưng... mới chỉ có ba cỗ khôi lỗi. Vậy còn cỗ khôi lỗi thứ tư đâu?
Nó đang ở ngay sau lưng Lăng Tố!
"Cẩn thận!!".
"Phốc!".
"Vương Chi!".
"Vương Chi!".
...
...
...
"Ưm...".
Vương Chi từ từ mở mắt ra...
...
"Đây là đâu?".
Chỗ Vương Chi đang đứng hiện giờ là một nơi rất xa lạ. Không có mặt trời. Không có mặt trăng. Không có núi. Không có cây. Không có ngày. Không có đêm...
Trước mặt hắn chỉ có một con sông lớn và một chiếc thuyền nhỏ. Con sông này rất kỳ lạ, nước có màu trắng, không chảy xuống mà cũng chẳng chảy lên. Trên bờ sông đặt một tấm bia. Vương Chi tiến lại nhìn thì thấy có khắc bốn chữ màu đen. Hắn chắc chắn là bản thân chưa từng nhìn thấy kiểu chữ này trước đây, ấy vậy mà ngay khi vừa nhìn vào thì hắn lại hiểu ngay ý nghĩa.
"Vô Định Chi Hà".
"Vô Định Chi Hà... Vô Định Chi Hà... Vô Định Chi Hà...".
Vương Chi không ngừng lặp đi lặp lại dòng chữ ấy, hệt như một kẻ bị bỏ bùa mê vậy.
"Chỉ là một dòng chữ, hà tất phải đọc mãi như thế?".
Bất ngờ bị đánh thức, Vương Chi thoáng giật mình, đưa mắt nhìn về phía người vừa lên tiếng.
Đó là một thanh niên trạc tuổi hắn, trên người mặc bộ y phục màu trắng, khuôn mặt thư sinh, khí chất bất phàm, hiện đang đứng trên chiếc thuyền nhỏ duy nhất trên sông nhìn hắn.
"Ngươi là ai?". - Vương Chi hỏi.
Người thanh niên nghe xong thì mỉm cười, bảo:
"Một kẻ đưa đò".
"Chỗ này là đâu?". - Vương Chi hỏi tiếp.
Lần này người thanh niên kia không trả lời mà đưa tay làm động tác mời.
"Sao ngươi không xuống đây ngồi trò chuyện?".
Vương Chi nhìn xuống chiếc thuyền thì thấy chẳng biết tự bao giờ đã có thêm một bộ bàn ghế bằng gỗ đặt sẵn. Chần chừ một lúc, cuối cùng hắn cũng quyết định bước xuống.
"Giờ ngươi có thể nói cho ta biết chỗ này là đâu không?".
"Ngươi đã biết rồi".
"Ta biết?".
"Chẳng phải vừa rồi ngươi đã liên tục đọc tên của nó đấy ư?".
Thoáng hồi tưởng, Vương Chi xác nhận lại:
"Vô Định Chi Hà?".
"Ừ".
Đưa mắt nhìn quanh, ánh mắt mờ mịt, Vương Chi lại hỏi:
"Tại sao ta lại ở đây?".
Giọng điềm đạm, người thanh niên đáp: "Vì bây giờ ngươi là người chết".
"Ta... ta chết rồi ư?".
"Phải, ngươi chết rồi".
...
Thấy Vương Chi trầm mặc không nói, người thanh niên chủ động lên tiếng:
"Ngươi đang tiếc nuối điều gì ư?".
Tiếc nuối?
Vương Chi lắc đầu:
"Ta không biết".
...
"Tí tách".
"Tí tách".
...
Múc một ly nước dưới sông lên, người thanh niên đưa qua cho Vương Chi.
"Ngươi có muốn uống không?".
"Nó có thể uống được sao?". - Vương Chi ngờ vực.
"Nước của con sông này rất đặc biệt. Người đang vui uống vào sẽ buồn, kẻ đang buồn uống vào sẽ vui, hạnh phúc biến thành khổ đau, yêu thương hóa ra thù hận... Nó cho ngươi những thứ hoàn toàn trái ngược với chính ngươi".