Cứ thế, trong sự căm phẫn, các tướng sĩ Đại La đã đem kẻ địch giết hết lớp này đến lớp khác. Dưới gươm đao, pháp phù, ma bảo của họ, quân binh của Nhược Lan Đế Quốc cứ mỗi lúc một thưa dần, thưa dần. Tận cho tới khi...
“Các tướng sĩ hãy ngưng chém giết!”.
Nghe được giọng nói nọ, tướng sĩ Đại La chẳng ai bảo ai, tất cả nhanh chóng dừng cuộc tàn sát của mình lại.
Nhân đó, Thác Bất Thế tiếp tục truyền đạt mệnh lệnh: “Số quân giặc còn lại, chúng ta sẽ bắt giữ chúng làm tù binh!”.
Liếc sang đám tàn binh còn chưa đến ba vạn bên phía Nhược Lan Đế Quốc, hắn nói lớn: “Binh sĩ Nhược Lan Đế Quốc, muốn giữ mạng hãy lập tức buông bỏ vũ khí, ngoan ngoãn bó tay chịu trói!”.
Yêu cầu của Thác Bất Thế vừa được đưa ra chưa bao lâu thì phía bên kia, sau một thoáng chần chừ ngắn ngủi, quân binh Nhược Lan từ hàng tướng lĩnh cho tới lính quèn, toàn bộ đều lần lượt ném binh khí trong tay, tiếp đấy thì đặt hai tay lên đầu, khụy gối quỳ xuống.
Điều này cũng đồng nghĩa rằng, bọn họ đã chấp nhận sẽ trở thành tù binh của Đại La. Mặc dù thân phận mới này chẳng tốt đẹp gì, ngày tháng sau này khẳng định cũng sẽ rất khổ sở, tủi nhục, thế nhưng... Chí ít thì họ vẫn sống.
Có thể qua hôm nay, một phần hoặc tất cả bọn họ đều sẽ bị biến thành nô lệ, phải sống một cuộc sống tối tăm mờ mịt. Cuộc sống mà thậm chí đôi khi nó còn tệ hơn cái chết... Những điều tồi tệ ấy, trong hàng ngũ quân binh Nhược Lan Đế Quốc chắc chắn đã và đang có người nghĩ đến. Dẫu vậy, lựa chọn sau cùng của họ vẫn là quyết định buông tay chịu trói.
Những điều tồi tệ hơn cả cái chết kia, nếu quả có thật sự xảy ra thì đấy cũng là chuyện của ngày mai, của tương lai. Còn hôm nay, còn bây giờ, thứ bọn họ đang phải đối mặt là cái chết. Mà cái chết khi đã cận kề thì mấy kẻ lại không sợ?
Hôm nay sống được vẫn tốt hơn là hôm nay chết đi. Huống hồ chuyện ngày mai thế nào lại đâu thể hoàn toàn xác định được. Biết đâu... Bọn họ rồi sẽ có hy vọng. Tuy mỏng manh nhưng chỉ cần sống thì vẫn còn hy vọng, bằng như chết đi, như vậy sẽ chẳng còn lại gì nữa cả...
Mang tâm lý sợ hãi và bám víu, gần ba vạn quân binh Nhược Lan Đế Quốc đã đồng loạt quy hàng, tự nộp mình làm tù binh cho Đại La.
Và như vậy, qua bốn ngày giao tranh khốc liệt, trận chiến đã chính thức khép lại. Đại La đã thắng. Nhưng là... Thắng thảm.
Gần tám vạn tinh binh nay chỉ còn chưa tới ba ngàn, tổn thất thật sự quá lớn. Càng mất mát hơn nữa là trong hơn bảy vạn sinh mạng đã vĩnh viễn ra đi kia, số cường giả Thiên hà cảnh đã nằm xuống lại có đến hơn bảy mươi người, hàng ngũ tướng lĩnh ngã xuống cũng gần hết. Hiện tại, trừ bỏ Thác Bất Thế và Man Đồ thì cũng chỉ còn lại lèo tèo vài ba vị tướng lĩnh nữa thôi.
Trận đại chiến này, nó đã gần như tiêu diệt toàn bộ quân đội Đại La rồi.
...
...
Một ngày sau.
Chiến tranh kết thúc, mặc dù giành thắng lợi nhưng quân dân Đại La đã không hề tổ chức một cuộc ăn mừng nào cả. Thay vì hò reo chiến thắng thì bao phủ tòa thành là một bầu không khí đau thương ảm đạm. Đông thành, tây thành, nam thành, bắc thành, tùy tiện đi một vòng đều có thể dễ dàng bắt gặp cảnh tượng con trẻ khóc than phụ mẫu, hiền thê thương nhớ tướng công, phụ mẫu đau buồn vì nhi tử...
Những người đó, bọn họ đều là gia đình của các tướng sĩ đã mất trong trận chiến. Bọn họ đang vì người thân của mình mà than khóc.
Đối với vùng đất biên giới quanh năm chiến tranh này, cảnh tượng ấy chẳng phải điều gì mới mẻ. Thường thấy là khác. Chỉ có điều... So với những lần trước thì lần này nó đã nhiều hơn. Rất nhiều.
Dẫu biết rằng có chiến tranh thì sẽ có người chết, và sau mỗi một trận chiến thì mất mát là điều không thể tránh khỏi. Thế nhưng cả tòa thành bỗng chốc tràn ngập đau thương như vầy, quả thực làm cho người nhìn mà nặng lòng thương cảm.
Đại La hôm nay đã phải chịu thêm một vết cắt rất sâu nữa, đó là điều ai cũng thấy và cảm nhận được. Những binh sĩ Đại La còn sống sót lại càng hiểu rõ hơn tất thảy. Dù vậy, bọn họ đã không đắm chìm trong bi lụy. Bọn họ có đau buồn nhưng không vì buồn đau mà quên đi bổn phận. Chiến tranh chỉ là tạm thời chấm dứt chứ chưa phải thật sự kết thúc. Sau trận chiến này, rất có thể chẳng bao lâu nữa họ sẽ lại phải tiếp tục xông ra ngoài kia giết giặc. Nhược Lan Đế Quốc trước nay vẫn luôn thèm thuồng muốn đoạt lấy Đại La để làm bàn đạp tiến công vào Hồng Uy Thiên Quốc, chắc chắn sẽ không dễ dàng chấp nhận thất bại như thế. Các tướng sĩ Đại La hiểu rõ mình phải làm gì. Họ cần mau chóng ổn định và chuẩn bị sẵn sàng cho những trận chiến tiếp theo.
Lại nói, ngoài cái họa Nhược Lan Đế Quốc thì ngay chính bên trong Đại La Thành cũng tồn tại không ít mối lo. Nhất là trong tình cảnh bây giờ, khi đại công chúa Lạc Mai Tiên vẫn chưa trở về và tứ đại gia tộc thì đã chuyển đi, hoặc đúng hơn có lẽ nên gọi là trốn chạy. Tuy rằng trước đó Thác Bất Thế đã hạ lệnh cho Ám Vệ nhất mực chú ý đến tứ đại gia tộc, không để bọn họ làm ra chuyện gì bất lợi cho Đại La, cho cuộc đại chiến, thế nhưng vào giai đoạn cuối giao tranh, khi mà Đại La gần như chắc chắn sẽ thất thủ thì toàn bộ Ám Vệ đã phải phân ra để thực hiện những nhiệm vụ khác, kết quả là dẫn đến cuộc đào tẩu của tứ đại gia tộc.
Tứ đại gia tộc, các thế lực có tiếng nói nhất sau phủ thành chủ, những kẻ nắm giữ hơn phân nửa thị trường mua bán của Đại La, tại sao bọn họ trốn chạy thiết nghĩ chẳng cần phải nói quá nhiều. Trước lúc Nghinh Tử trở về ứng cứu, Đại La Thành thật sự đã lâm vào cảnh tuyệt vọng, bị chiếm chỉ là chuyện sớm muộn. Trong bối cảnh ấy, tứ đại gia tộc hiển nhiên không thể nào giống như Thác Bất Thế, giống như các tướng sĩ lao lên chiến đấu với quân giặc Nhược Lan cho đến hơi thở cuối cùng được. Bọn họ không phải quân nhân, cũng không trực thuộc phủ thành chủ. Tứ đại gia tộc bọn họ dù sống tại Đại La nhưng thực chất gốc gác lại nằm ở nơi khác, hiện diện ở đây bất quá chỉ là một phần. Trên mảnh đất biên giới quanh năm chiến tranh này làm sao có thể sinh ra một đại gia tộc được chứ? Đều là chuyển từ nơi khác tới cả thôi. Cũng giống như tỷ muội đại công chúa Lạc Mai Tiên và các thuộc hạ của nàng vậy.
Rời khỏi Đại La, đó là việc cần thiết đối với tứ đại gia tộc. Bọn họ ở đây không phải để đánh nhau mà là để mở rộng làm ăn buôn bán, hoặc ít ra thì hình thức bên ngoài là vậy. Nhận thấy tòa thành sắp thất thủ, bọn họ chẳng lý gì lại ngồi yên chờ chết. Bọn họ phải mau chóng rời đi trước khi quá muộn, bất kể điều đó có bị xem như kháng lệnh Thác Bất Thế, có thể bị khép vào tội phản loạn đi nữa.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, xét tình cảnh lúc ấy, có mấy người nghĩ Đại La sẽ vượt qua được chứ?
Không ai nghĩ cả. Ngay đến Thác Bất Thế – thống lĩnh tạm thời của Đại La – cũng đã đinh ninh rằng tòa thành này sẽ rơi vào tay giặc thì còn ai tin tưởng nó có thể bình an qua khỏi?
Cũng chính bởi không ai tin, không ai nghĩ nên trốn chạy khỏi Đại La được xem là hành động sáng suốt để bảo vệ tính mệnh và của cải của mình. Tứ đại gia tộc đúng là đã nghĩ như vậy. Khác với dân chúng thân cô thế cô dù muốn cũng khó lòng rời đi, tứ đại gia tộc có thừa cơ hội để trốn thoát.
Và thực tế thì bọn họ đã làm như vậy, đều đã mang theo những thứ cần thiết mà rời đi. Tất nhiên chẳng phải toàn bộ. Tứ đại gia tộc dẫu sao cũng là các thế lực lớn, nhân số rất đông, trong tình cảnh cấp bách mà muốn cùng lúc di dời tất cả là điều không thể. Chỉ những thành viên chủ chốt, những kẻ có giá trị mới được mang đi thôi.
Đối với thế giới này thì điều đó rất đỗi bình thường. Chẳng có gì là bất công ở đây cả. Sinh mạng là bình đẳng ư? Nhảm nhí. Một thế giới nếu đã có sự phân chia thì không bao giờ có bình đẳng thật sự. Đã và sẽ luôn có những trường hợp gọi là “ngoại lệ”, “đặc biệt”.