Trầm ngâm một đỗi, sau cùng thì Vương Chi cũng lên tiếng:
“Không nghĩ ngươi cũng có chút miệng lưỡi”.
Nét mặt dù chẳng có bao nhiêu thay đổi, thế nhưng giọng điệu thì đã trở nên khác lạ, hắn đột nhiên nhận xét:
“Ngươi và Trung Liên thật sự rất khác”.
Cũng không đợi Tâm Lan hỏi, hắn tự mình giải thích:
“Mẫu thân ngươi tuyệt đối sẽ không hành động như vậy. Ta đoán nàng ta thà cắn lưỡi mình cũng sẽ không chủ động hùa theo. Chẳng giống ngươi, bất kể là hình thức hay nội tâm thì nàng cũng đều rất lạnh nhạt...”.
“Khì...”.
Cười khinh một tiếng, Tâm Lan chen vào:
“Hay thật, giờ thì ngươi lại tiếp tục lôi mẫu thân ta vào sao. Vương Chi, ta đã nói đây là...”.
“Không phải chuyện của ngươi”. – Lần này tới lượt Vương Chi cắt ngang.
Dừng trong giây lát, hắn nói tiếp: “Ta hỏi ngươi, trước đây chúng ta từng quen biết sao? Có thù oán? Hay là nợ nần? Không, ta và ngươi vốn là chẳng dính líu gì cả. Ngươi thực sự nghĩ rằng ta nhằm vào ngươi? Đừng nói là chán ghét, phỉ báng cái gì đó, cho dù ngươi có vì Tiểu Đinh Đang mà căm hận đến mức muốn phanh thây ta ra thì ta cũng sẽ chẳng phí thời gian để đối phó ngươi đâu”.
Nghe tới đây, trong lòng Tâm Lan không khỏi sinh ra mấy phần ngờ vực. Những lời Vương Chi vừa nói... Hình như không phải vô lý. Thật ra thì lý trí cũng đã mách bảo nàng, rằng có điều gì đó hơi bất thường trong chuyện này. Chỉ là nàng bị cảm xúc chi phối quá nhiều, khiến cho suy nghĩ cũng bị sai lệch đi. Huống hồ từ nãy tới giờ, cứ liên tiếp bị cưỡng hôn như vậy, làm gì còn thời gian để nàng suy xét, phán đoán nữa chứ.
Nhưng hiện tại, sau khi được Vương Chi “nhắc nhở”, mọi thứ dường như lại được đưa vào quỹ đạo của nó. Sự ngờ vực mơ hồ trong lòng nàng đang dần trở nên rõ ràng hơn...
Mang theo sự nghi hoặc cùng một chút mong đợi, nàng chờ nghe Vương Chi giải bày.
Cũng không quá lâu, bên kia, Vương Chi đã lần nữa cất tiếng:
“Tâm Lan, ngươi biết bây giờ ngươi mang thân phận gì không?”.
Vốn chẳng định mở lời, thế nhưng không hiểu vì sao miệng Tâm Lan lại hé ra:
“Còn không phải tù binh của ngươi... Hay... Ngươi lại coi ta là nô lệ?”.
“Đều không phải”. – Vương Chi lắc đầu phủ định.
Kế đó thì bảo: “Ngươi có thể yên lòng. Ta sẽ không đối xử quá tệ với ngươi đâu. Bởi vì ngươi không phải tù binh, càng không phải là nô lệ của ta”.
“Không quá tệ à?”.
Tâm Lan mỉa mai: “Nói vậy thì bị cưỡng hôn lại là một điều vinh hạnh nhỉ?”.
Vương Chi phải thừa nhận là lời mai mỉa của nàng đã có tác dụng. Nó khơi dậy một chút áy náy trong thâm tâm hắn. Nhưng... Cũng chỉ là một chút, hoàn toàn chẳng đủ để làm thay đổi bất kỳ thứ gì. Và dĩ nhiên là hắn cũng sẽ không quá bận lòng về nó – một chút áy náy ấy. Hối lỗi... Càng không.
Nhanh chóng đem một chút áy náy nọ ném đi, Vương Chi thản nhiên đáp trả:
“Cưỡng hôn? Ta nghĩ vừa rồi ngươi đã rất nhiệt tình đấy chứ? Hôn đến độ điên cuồng như vậy... Thú thực là lần đầu tiên ta kiến thức qua”.
Cố tình lờ đi cái nhìn đằng đằng sát khí của ai kia, hắn đưa tay lướt nhẹ trên môi mình, mỉm cười mà bảo:
“... Cảm giác thật sự rất tốt. Ta nghĩ cả đời cũng sẽ chẳng thể quên được...”.
“Ngươi...”.
Tâm Lan đúng là không thể chịu đựng thêm được nữa. Vốn muốn tỏ ra mạnh mẽ, thế nhưng cuối cùng...
“Đồ trơ trẽn!”.
Lại bị mắng chửi...
Từ ngón tay, Vương Chi chuyển dời tầm mắt lên người Tâm Lan – người vừa mới mắng mình bằng một câu rất khó nghe.
Trong hơn hai mươi năm qua, có lẽ hôm nay là ngày mà Vương Chi hắn bị mắng chửi nhiều thế này. Lại còn là phát ra từ miệng của một cô gái.
Nhưng thật khó hiểu, hắn lại không thấy tức giận gì mấy. Có, cũng chỉ là một chút cảm giác là lạ...
“Cảm giác sao?”.
Thoáng qua một tia hoài niệm, rồi tan biến, giọng Vương Chi chợt nhỏ đi hẳn:
“Ngươi thật sự không giống...”.
Mau chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh, hắn nói:
“Cảm nhận thế nào là tùy ngươi. Nhưng đối với ta thì ngươi không phải tù binh hay nô lệ cái gì. Ta chỉ cần ngươi làm một thứ thôi. ‘Con tin’, đó chính là vai trò, là thân phận của ngươi”.
“Con tin?”.
Sự hoài nghi trong lòng càng tăng lên, Tâm Lan truy hỏi: “Vương Chi, rốt cuộc thì ngươi đang có âm mưu gì?”.
Lần này Vương Chi không đáp ngay. Thay vào đó, hắn xoay lưng, bước nhẹ mấy bước rồi mới lên tiếng:
“Giống như ta đã nói, ngay từ đầu thì ngươi đã chẳng dính líu gì. Giữ ngươi bên cạnh bất quá chỉ vì muốn đảm bảo mà thôi”.
“Ta là vật đảm bảo sao?”.
Tâm Lan truy đến cùng: “Nếu vậy thì ta là đang đảm bảo cho cái gì, cho điều gì?”.
Thấy Vương Chi im lặng, ngỡ hắn không muốn trả lời, nàng nói tiếp:
“Dù sao hiện giờ ta đã nằm gọn trong tay ngươi, có muốn thì cũng chẳng thể làm ra chuyện gì, biết một chút thiết nghĩ cũng sẽ không ảnh hưởng tới ‘âm mưu’ của ngươi... Tất nhiên, nếu ngươi lo sợ thì cũng không cần phải...”.
“Trung Liên”.
Hai chữ nọ vừa vang lên thì ngay lập tức, Tâm Lan đã dừng hẳn lại, toàn bộ những lời định nói đều bị nuốt trở vào.
Ánh mắt khác lạ, nàng ngước lên nhìn Vương Chi.
Đúng lúc này, Vương Chi cũng quay đầu nhìn lại.
“Ngươi nghe không lầm đâu. Ngươi là con tin, là vật đảm bảo cho chính mẫu thân mình”.
“Vương Chi...”.
“Nghe tiếp đi”.
Đợi cho Tâm Lan đã kiềm chế lại, lúc này Vương Chi mới lại tiếp tục: “Ta vốn dĩ là chưa từng lôi mẫu thân ngươi vào, bởi vì nó thật sự không cần. Ngay từ đầu thì đây đã là chuyện của ta và nàng ấy”.
“Ngươi muốn biết mình đảm bảo cho cái gì ư? Được, ta sẽ nói cho ngươi biết”.
“Ngươi hãy nghe cho kỹ đây. Mười năm sau, tại Thiên Đan Phong, ta cùng mẫu thân ngươi sẽ kết thúc tất cả. Ân oán, duyên nợ, hết thảy đều sẽ chấm dứt. Một lần và mãi mãi... Những gì ta thiếu, ta đã trả; Những gì mẫu thân ngươi nợ, mười năm sau ta cũng sẽ đòi. Nàng ta tuyệt đối không được phép vắng mặt. Và ngươi, ngươi chính là vật đảm bảo cho điều đó”.
...
Trong một khoảnh khắc, tâm trí Tâm Lan đã có chút hoang mang. Nàng vốn không định tin Vương Chi, chỉ là những lời của hắn... Gương mặt cùng ánh mắt kia, nó không giống của một kẻ đang bịa chuyện. Lại nói, hình như hắn cũng chẳng cần thiết phải làm vậy...
Thế nhưng nàng chưa từng nghe nói giữa mẫu thân mình và hắn có quan hệ gì sâu đậm...
Ân oán? Duyên nợ?
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Lẽ nào thật là có uẩn khúc mà nàng không biết được...
“Vương Chi”. – Trong lòng nồng đậm nghi hoặc, nàng hỏi – “Ngươi nói thế là có ý gì? Mẫu thân ta cùng ngươi lại có quan hệ gì đáng nói? Người nợ ngươi cái gì chứ?”.
“Không có quan hệ gì đáng nói sao?”.
Vương Chi bật cười. Một nụ cười đắng chát.
... Nhưng rồi nó cũng nhanh chóng tan biến. Gương mặt hắn lại trở về với lãnh đạm...
“Ngươi nói đúng. Trong lòng mẫu thân ngươi, có lẽ ta đúng thật là chẳng có quan hệ nhiều lắm”.
...
Qua một đỗi trầm mặc, khi cảnh tượng năm xưa đã rõ ràng thì Vương Chi mới ngừng hồi tưởng.
“Hai mươi lăm năm trước, ngươi có biết vì sao ta lại đột nhiên biến mất khỏi Thiên Đan 7D Phong, biến mất khỏi Yêu Tông không?”.
Cũng chẳng đợi Tâm Lan hồi âm thì Vương Chi đã tự mình giải đáp:
“Đêm đó, ta đã cùng mẫu thân ngươi đến một nơi. Một tiểu trấn vô danh, vắng vẻ... Và chính tại nơi vắng vẻ vô danh ấy...”.
Ngập ngùng trong giây lát, hắn kể tiếp:
“Đan điền của ta, gân cốt của ta, chúng đều bị mẫu thân ngươi phá hủy, đều bị mẫu thân ngươi cắt đoạn...”.
Ngẩng đầu lên một chút, hắn hướng Tâm Lan hỏi: “Hủy tiên lộ, đoạn gân cốt, ngươi nói xem món nợ này có lớn không? Và ta có nên đòi không?”.
Mặc dù Vương Chi nói rất nhẹ nhàng, rất bình thản, hệt như đang kể chuyện về một kẻ xa lạ nào đấy, thế nhưng khi lọt vào tai Tâm Lan thì chẳng khác nào tiếng của mưa giông, lời của bão tố...
Mẫu thân nàng... Chính tay người đã hủy tiên lộ, đoạn gân cốt của Vương Chi?