Trên tay hắn, linh kiếm đỏ rực đâm thẳng tới.
Có điều, trong một sát na ngắn ngủi, ngay khi mũi kiếm sắp chạm vào mục tiêu thì bất ngờ, nó bỗng thoát khỏi tay Lâm Thế Danh, đổi hướng bắn thẳng về bên trái, vừa bằng đúng một góc hai mươi tám độ.
Tình huống phát sinh quá đột ngột, đến nỗi khiến cho người cầm kiếm tấn công là Lâm Thế Danh cũng khựng người trong giây lát. Hắn thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thiên Ngoại Hỗn Lưu của hắn từ khi nào lại có kiểu biến chiêu thế này?
Mà không, nó chẳng phải biến chiêu cái gì hết, bởi tình huống vừa xảy ra căn bản là nằm ngoài ý muốn của hắn. Thanh kiếm kia đã tự mình chuyển hướng!
Rốt cuộc là tại sao?
Trong lúc Lâm Thế Danh còn chưa giải thích được về sự kỳ quái này thì trước mặt hắn, thanh kiếm vừa thoát khỏi khống chế nọ đã đâm tới mục tiêu: đầu Vương Chi!
Không còn nghi ngờ gì nữa, kẻ đang đứng phía sau giở trò rõ ràng là muốn lấy mạng Vương Chi.
Nếu là bình thường thì chẳng nói làm gì, với thực lực của bản thân, Vương Chi có thể dễ dàng tránh được, dù sao lực lượng trên kiếm cũng là của Lâm Thế Danh, căn bản là không đủ để đưa hắn vào hiểm cảnh.
Nhưng còn hiện tại?
Tâm trí hắn đang cực kỳ bất ổn. Nhất là sau khi chứng kiến cảnh thân mật giữa Lăng Tố và Hoàng Thiên Hóa kia…
Có lẽ cũng hiểu được những điều đó, trên không trung, Na Trát lập tức động thần niệm.
Cùng lúc, bên trong đan điền Vương Chi, một viên yêu đan màu lam tức thì sáng lên, kế đấy thì… một chuyện kỳ dị xảy ra.
Viên yêu đan vốn đang nguyên vẹn bỗng bất ngờ biến đổi. Đầu tiên là một cái đầu nhỏ nhắn, tiếp đó là cái cổ, rồi mình, tay, chân… lần lượt hình thành.
Nói thì chậm nhưng mọi việc diễn ra lại vô cùng nhanh, từ lúc yêu đan bắt đầu biến đổi cho đến khi kết thúc, thời gian bất quá chỉ một sát na là cùng.
Hiện tại thì yêu đan mà Na Trát Sa Đài đã dùng bí pháp Yêu Linh Tá Thể đưa vào người Vương Chi đã hoàn toàn được thay thế bằng một thứ khác: một cô gái.
Nàng rất nhỏ, chỉ cao tầm ngón tay, toàn thân được bao bọc bởi một bộ y phục màu lam do linh lực hóa thành. Nếu lúc này Vương Chi có thể dùng nội thị thuật quan sát thì khẳng định hắn sẽ lập tức nhận ra ngay. Tướng mạo của nàng… giống hệt tứ a di Na Trát Sa Đài của hắn.
Đây nào phải yêu đan gì, rõ ràng là một linh anh. Một linh anh hình người.
Tương tự như Na Trát Sa Đài hiện giờ, thần sắc linh anh đang khá là khó coi. Hai mắt ẩn hiện hàn quang, nó điều động linh lực tùy thời xuất thủ…
Trong khi đó, bên ngoài, một cách chật vật, Vương Chi di chuyển hòng tránh né những đường kiếm hiểm độc đang được điều khiển bởi Hoàng Thiên Hóa.
Tuy nhiên, như đã nói, với sự thiếu tập trung và tâm tình bị chi phối như lúc này, để hoàn toàn tránh được là một chuyện rất khó khăn.
Và như thế, tại đường kiếm ảo diệu thứ tư, Vương Chi đã phải nhận lấy một nhát kiếm.
Xuyên qua đầu, đó là kết quả sẽ xảy ra nếu như Vương Chi chỉ cần chậm thêm một chút nữa. May mắn là hắn đã kịp thời thoát khỏi hiểm cảnh, dù có bị thương.
…
“Tách… tách…”.
“… tách… tách… tách…”.
Thiên Ngoại Hỗn Lưu đã kết thúc. Những đường kiếm đã ngưng lại.
… và Vương Chi…
Máu đang chảy. Trên mặt hắn, bên trái, một vết cắt sâu đang hiện hữu.
…
“Cốt Đãi, đây chính là bài học dành cho ngươi. Tình cảm không phải là thứ nên đem vào trận chiến đâu. Bất cứ một giây phút lơ đễnh nào cũng đều sẽ phải trả giá…”.
Những lời vừa rồi là của Na Trát Sa Đài, dù chỉ trong tâm trí. Thật ra thì nếu muốn, nàng hoàn toàn có khả năng thay Vương Chi ngăn cản hết thảy những đường kiếm kia; tuy nhiên, như đang thấy, nàng đã không làm thế. Một sự cố tình có chủ đích.
Tâm ý của nàng chẳng có gì xấu, tất cả đều vì muốn tốt cho Vương Chi. Thế nhưng không phải ai cũng hiểu được. Ví như Tiểu Kiều chẳng hạn.
Lúc này trong lòng nàng đang rất lo lắng, lẫn trách móc. Người nàng lo là Vương Chi và kẻ nàng trách thì chẳng phải ai khác, chính là Na Trát Sa Đài. Khi nãy Na Trát đã nói sẽ bảo đảm an toàn tuyệt đối cho Vương Chi, vậy mà…
Mặc dù Vương Chi chỉ bị thương nhẹ nhưng… nó cũng là bị thương.
Nếu mà vừa rồi hắn không tránh kịp thì sao?
Hậu quả Tiểu Kiều thật không dám nghĩ đến.
Việc trong đan điền Vương Chi có linh anh của Na Trát, Tiểu Kiều nàng không biết. Chuyện đó chẳng ai kể cho nàng cả. Nhưng lùi một bước mà nói, dù cho nàng có biết rõ đi nữa thì e là cảm xúc cũng sẽ không thay đổi bao nhiêu. Nàng vẫn sẽ lo và vẫn sẽ trách như hiện giờ thôi.
Đâu phải lúc nào con người ta cũng dùng lý trí để nhìn nhận, con tim cũng biết suy nghĩ kia mà…
…
Tiểu Kiều vì Vương Chi mà lo lắng, đó là sự thật nhưng không phải duy nhất. Ngoài nàng thì còn có một nữ nhân khác nữa. Là Mai Diễm Phương. Tuy không nhiều như Tiểu Kiều nhưng đích thực là có lo.
Là vì Vương Chi bị thương?
Không. Chỉ là một vết thương nho nhỏ, bất quá là máu chảy hơi nhiều thôi, chẳng có gì đáng để Mai Diễm Phương phải bận tâm cả. Điều khiến nàng phiền muộn đến từ một thứ khác cơ!
Cùng với vết cắt, khăn che mặt của Vương Chi cũng đã bị rơi ra rồi. Tóm lại là diện mạo của hắn đã hoàn toàn lộ rõ…
“Đã nhắc tiểu tử ngươi phải cẩn thận rồi kia mà…”.
Trong lòng Mai Diễm Phương thật là có chút hối hận vì đã để Vương Chi tham dự cuộc chiến tông môn lần này. Nhớ mới hôm qua thôi đối phương còn tiết lộ cho nàng một tin tức, rằng hắn đã từng “vô tình” giết qua vài đệ tử trọng tâm của Yêu Tông, đáng nói là lúc đó hắn lại để một tên chạy thoát…
Cái này có ý nghĩa gì?
Tướng mạo của hắn chắc chắn đã được báo cáo lên trên. Rất có khả năng là trong số những người của Yêu Tông đang có mặt, có kẻ đã nhận ra hắn.
Để xác nhận những điều mình vừa nghĩ, Mai Diễm Phương cố ý lại như vô tình nhìn qua chỗ Yêu Tông bên kia.
Một, hai, ba, bốn, năm… Những gương mặt kinh ngạc, ngỡ ngàng…
“Xong rồi xong rồi…”.
Mai Diễm Phương biết là điều mình lo lắng đã trở thành sự thật. Người của Yêu Tông đã nhận ra tên đệ tử Vương Tân kia của mình.
Giết người thì đền mạng, mặc dù chỉ là một câu nói chủ yếu mang tính tượng trưng nhưng thỉnh thoảng cũng biến thành chân lý đấy. Và lợi ích chính là chất xúc tác hoàn hảo và phổ biến nhất.
Nếu những người bị Vương Tân kia giết chỉ là mấy tên đệ tử bình thường của Yêu Tông, hoặc giả bản thân hắn không phải là kẻ có tư chất và thực lực xuất chúng của Hồng Diệp Cốc, như vậy mọi chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói, một câu xin lỗi là xong.
Không chịu?
Vậy thì một kiếm đem Vương Tân giết đi là xong.
Đệ tử bình thường mà, trong môn phái có thiếu gì chứ.
Nhưng tất cả chỉ là giả thuyết, thực tế thì đi ngược hoàn toàn. Theo lời Vương Tân kia thì mấy người bị giết nọ đều có tư chất rất cao, chín phần là đệ tử trọng tâm của Yêu Tông. Còn bản thân Vương Tân hắn? Tư chất, bản lĩnh thế nào chỉ cần nhìn vào những gì hắn đã thể hiện liền biết. Đến tuyển thủ dự thi được xem là mạnh nhất của Yêu Tông cũng phải tự nhận mình đã bại đấy.
“Người của Yêu Tông chắc chắn sẽ không dễ dàng cho qua… Tên Vương Tân kia đúng là kẻ đem lại rắc rối mà”.
Tâm tình phiền muộn, Mai Diễm Phương im lặng chờ đợi phản ứng từ phía Thanh Tùng Tử.
Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, cùng lắm thì xuất ra một cái giá thôi.
Và như thế, trong sự lo lắng của Tiểu Kiều lẫn chờ đợi của Mai Diễm Phương, thời gian chầm chậm trôi qua…