Hôm nay, Lạc Lâm nàng đâu còn là đứa trẻ thơ ngây của thuở nào nữa. Nàng hiểu trên đời có nhiều thứ vốn chẳng bao giờ toàn vẹn, mất mát vốn dĩ là tất yếu. Dẫu biết rằng rất đỗi khó khăn, nhưng lúc này nàng phải chọn. Một lần cho tất cả.
Đây là thử thách. Một thử thách dành riêng cho Lạc Lâm nàng.
...
Đấu tranh, xúc động, trong xúc động lại âm thầm tranh đấu, Lạc Lâm đã hết sức phân vân, vô cùng khó nghĩ.
Nhưng rồi sau đó, khi thời gian nghĩ suy đã hết, rốt cuộc thì Lạc Lâm nàng vẫn phải đưa ra quyết định, bất kể nàng có nguyện ý hay không.
Lựa chọn của nàng, đó là... bảo trì im lặng. Quay mặt đi, mắt nhắm lại, lệ ướt bờ mi...
Vậy là đã rõ. Lạc Lâm nàng nặng tình hơn hiếu. Giữa Thi Quỷ và phụ thân, lẫn tỷ tỷ mình, nàng chọn đứng bên Thi Quỷ. Thậm chí dù cho hắn không phải là nam nhân của riêng nàng.
Một quyết định khó khăn và đáng để Thi Quỷ trân trọng. Lạc Lâm, nàng thực sự yêu hắn rất nhiều.
Nhưng còn hắn?
Trong lòng hắn, Lạc Lâm ở vị trí nào? Hắn có như nàng, vì nàng mà nghĩ suy, cân nhắc?
Thật khó để trả lời được. Không như Lạc Lâm, không như Tiểu Kiều, Thi Quỷ hắn nào mấy khi bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài? Tâm tư hắn, hầu như toàn bộ đều giấu ở bên trong, nơi mà chỉ mình hắn thấy và nghe rõ.
Tuy nhiên, nói thế không có nghĩa rằng Thi Quỷ là một kẻ luôn giỏi ngụy trang. Mặt nạ, nó chẳng thể giúp hắn che đậy mãi được. Đôi lúc nó sẽ được tháo xuống, hoặc tự mình rơi xuống. Thay cho lừa dối, sự chân thành sẽ hoàn toàn lộ rõ. Giống như lúc này...
Sau cái ôm chứa chan tình phụ tử, Thi Quỷ từ từ tách mình khỏi Cao Chính, nhìn y, nói:
"Phụ thân, người đừng đi... Đừng tìm Kim Cốt Thánh Thủy".
"Hài nhi, con... Ta không hiểu".
Ban nãy, bởi do tâm tình quá xúc động nên trước câu nói bảo "đừng đi" kia của Thi Quỷ, Cao Chính đã chẳng hề lưu tâm. Nhưng bây giờ, khi Thi Quỷ nhắc lại lần thứ hai thì hắn không thể không chú ý. Cao Chính hắn đã nghe rõ. Hắn chỉ là chưa biết tại sao.
Tính tới thời điểm này thì Kim Cốt Thánh Thủy là thứ duy nhất ở Đà Lan Giới có khả năng hoá giải hoàn toàn độc tố của Đoạn Trường Cổ. Nói cách khác, nó là đồ vật duy nhất cứu được Thi Quỷ. Vậy cớ gì Thi Quỷ lại cản ngăn, không để hắn đi lấy?
Trong lúc Cao Chính còn đang âm thầm nghi hoặc thì tiếng Thi Quỷ cất lên.
"Phụ thân, độc của Đoạn Trường Cổ con còn có thể trì hoãn hơn trăm năm nữa, chưa nhất thiết cần Kim Cốt Thánh Thủy bây giờ".
"Tuy là nói vậy nhưng...".
"Phụ thân".
Cắt ngang lời Cao Chính, Thi Quỷ nhẹ lắc đầu: "... Kim Cốt Thánh Thủy, mai này con sẽ tự mình đi lấy".
"Không được. Mặc dù con có giải dược tạm thời trì hoãn nhưng chung quy vẫn sẽ là mầm hoạ tùy thời bộc phát. Huống hồ trăm năm sau tu vi của con chưa chắc đã đủ mạnh để quét ngang Đà Lan này. Hài nhi, vẫn là nên để ta đi lấy".
"Phụ thân". - Một lần nữa, Thi Quỷ ngăn cản - "Bổn sự bản thân tới đâu, con tự mình hiểu rõ. Con đảm bảo với người là sau trăm năm nữa, con nhất định đủ trưởng thành để tự tìm giải dược cho mình. Vậy nên phụ thân, người đừng đi".
"Hài nhi...".
"Những ngày còn lại... hãy để con ở bên cạnh chăm sóc người".
...
Cao Chính đã không còn có thể kiên trì ý định ban đầu được nữa. Những lời Thi Quỷ vừa nói, chúng đã làm hắn xúc động. Giờ thì hắn đã hiểu, hoá ra nhi tử một mực cản ngăn hết thảy đều là vì hắn mà lo nghĩ.
Nhi tử đây là mong muốn hắn có thể được sống một cuộc sống vui vẻ, an lành trong những ngày sau cuối...
Mắt không ngăn được dòng lệ, Cao Chính bước lại gần Thi Quỷ, dang tay ôm lấy, khóc trong lặng lẽ.
Không cần nói, chẳng cần gọi, lúc này đây, chỉ một cái ôm thôi cũng đã đủ biểu đạt tất cả rồi.
...
...
Những ngày kế tiếp, đám người Thi Quỷ vẫn tiếp tục ở lại bên trong mật cảnh. Khác với mọi khi, hơn trăm năm vừa qua, trong những ngày này Thi Quỷ đã sống lạc quan hơn. Hắn nói nhiều hơn, thỉnh thoảng cũng có cười một chút.
Kẻ chưa biết hẳn sẽ cảm thấy lạ, nhưng người đã biết, cái lạ lại thành hiển nhiên. Sự "lạc quan" kia, nó không phải của Thi Quỷ. Đấy là Vương Chi, là Cốt Đãi Sa Đài - con của Hoa Vũ Sa Đài và Cao Chính. Thi Quỷ, hắn đã tạm để cho thù hận ngủ yên. Hiện tại, hắn chỉ đơn thuần là một đứa con vừa tìm lại được phụ thân sau nhiều năm thất lạc.
Phải. Hắn đang làm những điều mà một đứa con nên làm.
...
Thực tế, Thi Quỷ quả đã làm rất tốt. Mỗi ngày hắn đều ở bên cạnh Cao Chính, chăm sóc, kể chuyện, gảy đàn cho y nghe... Phàm là Cao Chính muốn, chỉ cần mở lời thì Thi Quỷ đều sẽ không từ chối. Trong số đó có thể kể đến như việc thành hôn chẳng hạn.
Nhớ lúc ấy, khi Cao Chính nhất thời cao hứng nói ra suy nghĩ, rằng đám nữ nhân bên cạnh Thi Quỷ ai nấy đều là kỳ nữ, không sắc nước hương trời thì cũng tài năng vượt trội, thật dạ chân tâm, mong Thi Quỷ có thể lấy hết tất cả làm vợ.
Những lời nọ, xét ra cũng không hẳn là thật. Cao Chính khi ấy phần nhiều bởi do cao hứng mà nói đùa vậy thôi. Thế nhưng Thi Quỷ, hắn lại chẳng cho rằng đùa giỡn. Hoàn toàn trái ngược, hắn xem đấy như một mong muốn của Cao Chính, của phụ thân mình.
Và như thế, do bởi xem là sự trông mong nên Thi Quỷ đã liền tìm đến chúng nữ, nói ra "nguyện vọng" của Cao Chính, muốn chúng nữ giúp hắn hoàn thành.
Đáp án của chúng nữ thì tất nhiên là gật đầu đồng ý. Tiểu Kiều, Lạc Lâm, Khổng Lăng, các nàng vốn từ lâu đã cùng Thi Quỷ phát sinh quan hệ, nay thêm một cái danh phận thì có gì mà không ổn? Khổng Lăng sao còn chưa rõ chứ riêng Lạc Lâm và Tiểu Kiều, các nàng chờ mong nữa là đằng khác.
Trong khi đó, hai nữ nhân còn lại là Âm Cơ và Nghinh Tử...
Trước hết Âm Cơ, nàng thân là thuộc hạ, với sinh tử nằm gọn trong tay Thi Quỷ, thật dẫu muốn từ chối cũng không được.
Về phần Nghinh Tử...
Cảm xúc tuy chưa đủ để gọi là yêu nhưng hai từ "tri kỷ", từ lâu sớm đã có được. Tri kỷ cần, Nghinh Tử nàng há lại khoanh tay đứng nhìn?
Tóm lại thì mọi chuyện đều thuận lợi, tất cả nữ nhân đều đồng ý cùng Thi Quỷ thành hôn.
Và như thế, trước sự chứng kiến của trưởng bối là Cao Chính, hậu bối là Tiểu Vương, một hôn lễ đơn sơ bình dị đã được tổ chức. Trời đất làm nhà. Cỏ làm đệm. Gió thổi làm chăn...
...
...
Thời gian dần trôi, ngày đêm luân chuyển, cuộc sống cứ vậy mà tiếp diễn. Cỏ hãy còn xanh, gió hãy còn thổi, trời đất thì vẫn bao la như trước. Chỉ là con người... đã khác rồi.
Hôm nay, Thi Quỷ không còn cười nữa, rất lâu cũng chưa hề mở miệng thốt ra dù chỉ một thanh âm khe khẽ...
Dưới tàn cây đơn độc, giữa thảm cỏ trải dài, hắn đứng đấy, im lặng nhìn về phía trước. Nơi đó, một ngôi mộ vừa mới đắp đang hiện hữu...