Nghe muội muội nhắc đến chuyện Bạch Diễm Trư, nét mặt Lạc Mai Tiên nhất thời hơi đổi. Do không có ý định che giấu nên vẻ khác lạ ấy của nàng cũng rành rành hiện rõ, nhìn vào liền nhận ra ngay. Tiếc rằng Lạc Lâm lại dường như chẳng để ý gì đến. Chìm trong hồi ức, cô bé tiếp tục kể lại:
“... Sau khi không gặp được tỷ thì muội cưỡi Đại Đầu đi đến nhà của Thác Đán, rồi bọn muội xảy ra chút hiểu lầm, Thác Đán giận muội. Tiếp đấy muội chạy qua đấu trường, xem đấu sĩ đánh nhau xong thì muội chạy đến bãi tha ma tìm Khách Khách để lấy bảo bối...”.
...
Kể lể hồi lâu, rốt cuộc thì Lạc Lâm cũng đem hết những gì đã xảy ra nói hết một lượt. Nuốt xuống một ngụm nước bọt cho đỡ khô cổ, cô bé hướng Lạc Mai Tiên chốt hạ:
“Tỷ, tỷ coi đấy, giấc mơ này thật sự là quá đáng sợ. Là một đại đại ác mộng a”.
Người khác nhận định thế nào còn chưa rõ chứ riêng bản thân cô bé thì thấy như vậy đấy. Nghĩ mà xem, chiếc mũi xinh xắn đáng yêu bị biến thành mũi Bạch Diễm Trư, Thác Đán thì nuốt lời không chịu dùng thân phận đấu sĩ để tới đấu trường, đáng nói hơn nữa là bảo bối đang nuôi dưỡng trong người Khách Khách lại còn bị chết nữa. Cuối cùng, cũng là quan trọng nhất, đó là khúc cô bé ở bãi tha ma bị cái tên dở sống dở chết kia lao tới nắm lấy rồi cắn một nhát...
Một tiểu cô nương lung linh khả ái, ngây thơ thuần khiết là vậy, nếu mà thực sự lâm vào hoàn cảnh đó thì sẽ thế nào chứ?
Rất là bi tráng, rất là thê lương a!
“Phù... Cũng may tất cả chỉ là ác mộng, còn chưa phải thật. Đúng là hù dọa trái tim nhỏ bé của người ta mà”.
“Ừm, Lạc Lâm”.
Qua một hồi nghĩ ngợi, Lạc Mai Tiên rốt cuộc cũng lên tiếng: “Thật ra, cái mà muội gọi là giấc mơ, là ác mộng đó, nó không phải đâu”.
“Không phải? Tỷ, không phải cái gì?”.
“Không phải mơ”.
“Không phải mơ? Không phải mơ thì là gì...”.
Nói tới đó, Lạc Lâm bỗng đột ngột dừng lại, hai mắt dần mở to lên...
“Ực”.
Một ngụm nước bọt lại lần nữa được cô bé nuốt xuống, tuy nhiên lần này mục đích, ý nghĩa thì đã khác đi nhiều.
“Tỷ”. – Mặt cứng đờ, mắt chẳng buồn chớp, Lạc Lâm nói – “Tỷ cũng đừng giỡn a”.
“Không”. – Trái với hy vọng của cô bé, Lạc Mai Tiên lắc đầu – “Tỷ không đùa. Đó không phải mơ mà là sự thật”.
“Nhưng trên cổ muội...”.
Mặc dù Lạc Lâm không nói hết ý nhưng Lạc Mai Tiên vẫn dễ dàng hiểu được. Nàng giải thích: “Chỉ là vết thương ngoài da, chẳng có gì đáng ngại. Độc Cửu đã dùng linh dược cao cấp nên sau một đêm thì nó đã lành lại rồi”.
Trông thấy sau khi nghe mình nói xong thì muội muội lại trở về bộ dạng thẫn thờ bất động như lúc nãy thì Lạc Mai Tiên đành phải đưa tay huơ qua lại trước mặt cô bé, đoạn gọi:
“Lạc Lâm”.
“Lạc Lâm”.
“Lạc...”.
Lần thứ ba, chữ thứ hai còn chưa kịp ra khỏi miệng thì Lạc Mai Tiên chợt im bặt, không nói nữa. Đối diện với nàng, thần sắc Lạc Lâm đã vừa biến chuyển. Trên gương mặt cô bé, môi đã mím chặt, má đã nhăn và rõ ràng nhất là đôi mắt, bên trong hơi nước đã phủ đầy.
“Híc híc... Híc... Híc...”.
Theo những tiếng thút thít nghẹn ngào, những giọt nước cũng bắt đầu thi nhau rơi xuống.
Cô bé đã khóc.
“Lạc Lâm”.
Ánh mắt yêu thương, Lạc Mai Tiên nhẹ nhàng vươn tay đem muội muội ôm vào lòng, ngón tay vuốt ve mái tóc, cất tiếng vỗ về: “Không sao. Mọi chuyện đã ổn rồi. Tất cả đều đã ổn rồi...”.
Từng cử chỉ, từng lời nói, âm điệu, hết thảy thật dịu dàng, thật ấm áp, hoàn toàn đối lập với hôm qua, thời điểm ở cùng Vương Chi. Lạc Mai Tiên lạnh lùng tàn nhẫn của khi đó và Lạc Mai Tiên tràn đầy tình cảm của bây giờ, nàng cứ như thể hai con người khác biệt...
Trên thế gian này, có thể được Lạc Mai Tiên ôm ấp, vỗ về như hiện tại, thiết nghĩ ngoài Lạc Lâm thì chẳng còn ai nữa. Đây hẳn là thứ mà người ta gọi là “thân tình”.
Tuy nhiên, nói đi cũng nên nói lại, thân tình không phải lúc nào cũng có, sự tồn tại đôi khi lại là vô nghĩa, hệt như một món đồ trang trí. Đối với những người xuất thân từ dòng dõi hoàng tộc cao quý như Lạc Mai Tiên thì thân tình thường rất nhạt nhẽo. Trong hoàng cung, quyền lực và lợi ích mới là thứ thực tế nhất. Từ xưa tới nay, tranh đấu luôn hiện hữu, hoàng gia lại càng khốc liệt, phụ tử trở mặt, huynh đệ tương tàn, mấy chuyện đó xét ra cũng chẳng hiếm lạ gì.
Thú thực, so với các huynh đệ tỷ muội khác của mình thì Lạc Mai Tiên cũng không tốt hơn bao nhiêu. Thời điểm còn nắm giữ Ám Dạ Quân Đoàn, thời điểm còn sống tại đế đô, nàng cũng đã từng tranh đấu, đã từng dùng âm mưu, thủ đoạn để thâu tóm quyền lực. Trên con đường chông gai hung hiểm ấy, máu tanh làm sao lại chẳng có, hai tay thế nào còn giữ sạch...
Thân tình ư? Đôi lúc tưởng chừng như nàng đã quên mất.
Từ nhỏ đến lớn, hoàng cung chỉ dạy nàng cách ngụy trang, chỉ dạy nàng mưu sâu kế hiểm, những điều mà dù muốn dù không thì nàng cũng bắt buộc phải học. Để có thể sinh tồn. Để có thể bảo vệ bản thân, bảo vệ gia đình. Tất nhiên là cái “gia đình” ấy của nàng rất nhỏ. Mẫu hậu, Lạc Lâm và nàng, chỉ ba người thôi. Về phần những thành viên khác trong hoàng tộc, bọn họ... Không phải gia đình của nàng, bất kể có cùng chung huyết thống đi chăng nữa. Lạc Mai Tiên nàng biết rõ một điều: Nếu trừ khử nàng mà đem lại lợi ích lớn hơn thì bọn họ sẽ sẵn lòng xuống tay ngay. Đối với họ, Lạc Mai Tiên nàng không phải gia đình.
Nói đâu cho xa, mười mấy năm trước chính là minh chứng tốt nhất. Ngay khi nàng vừa mất đi quyền lực thì những vị huynh đệ tỷ muội, thúc bá cô dì kia, bọn họ liền lập tức trở mặt ngay. Người cùng chiến tuyến thì rũ bỏ quan hệ, kẻ đối nghịch thì dồn dập công kích, thi nhau bỏ đá xuống giếng. Kết quả, mẫu hậu phải chết, tỷ muội nàng thì chịu cảnh lưu đày ở vùng đất biên giới xa xôi này...
Thân tình ư?
Nếu có thì đấy cũng chỉ là một loại thân tình ích kỷ và nhỏ mọn.
Lạc Mai Tiên nàng hiểu rất rõ. Đơn giản là bởi hôm nay nàng cũng giống như thế. Trên thế gian này, ngoài Lạc Lâm ra thì nàng chẳng còn tình thân với ai nữa cả. Thậm chí dù đó có là vị phụ hoàng chí cao vô thượng đang ngồi trên ngai vàng ở đế đô kia. Tất cả bọn họ đều không phải gia đình của Lạc Mai Tiên nàng...
...
Hồi ức chợt đến rồi cũng chợt đi trong thoáng chốc, Lạc Mai Tiên đem một chút tâm tư xếp lại, dùng khăn lau nước mắt cho muội muội nằm trong lòng, vừa nhẹ nhàng lau vừa nói:
“Lạc Lâm, ngoan nào. Muội chẳng phải tự nhận mình là người lớn sao? Người lớn ai lại khóc nhè như vầy chứ”.
“Híc híc... Híc...”.
Trong tiếng thút thít đứt quãng, Lạc Lâm nghẹn ngào lên tiếng: “Tỷ... Híc híc... Hắn cắn muội...”.
“Tỷ đã thay muội đòi lại công đạo rồi, đừng khóc nữa”.
Đầu khẽ động, Lạc Lâm ngước mắt nhìn lên: “Tỷ giết hắn rồi hả?”.
“Vẫn chưa”. – Lạc Mai Tiên lắc đầu – “Tạm thời hắn còn có chút giá trị”.
“Giá trị... Híc... Giá trị gì?”.
“Bây giờ chưa thể nói với muội được”.
“Tỷ...”.
Lường trước muội muội sẽ có phản ứng, Lạc Mai Tiên liền chen ngang: “Nhưng muội yên tâm, sau khi đem hắn khai thác xong thì tỷ sẽ giao cho muội, được không?”.
“Híc... Tỷ, tỷ nhất định phải giao hắn cho muội đấy... Híc... Muội phải báo thù... Híc... Rửa hận...”.
“Xùy...”.
Khẽ bật cười, mắt hiện lên tiếu ý, Lạc Mai Tiên hỏi: “Báo thù rửa hận? Muội tính báo thù rửa hận thế nào?”.
“Muội chưa nghĩ ra”. – Lạc Lâm thành thật hồi đáp.
Dừng một chút, cô bé nói tiếp: “Nhưng nhất định muội sẽ báo thù, sẽ khiến hắn sống dở chết dở, bò lăn bò càn, khóc lóc van xin...”.
“Ừ, vậy để vài hôm nữa tỷ giao hắn cho muội tùy nghi xử trí”.
...