…
“Lần này có trò hay để xem rồi”.
Chỗ của Bách Hải Đường, Bách Lý Tiểu Băng tùy ý liếc xuống hai thân ảnh bên dưới, cười nhẹ tự nói.
Theo nhận định của nàng thì so với năm trận đấu trước đó, trận đấu thứ sáu này thú vị hơn hẳn. Trần Tiểu Ly, Mai Tiểu Đóa, một người được ca tụng là kỳ tài ngàn năm khó gặp của tu đạo giới, một kẻ đã từng dùng tu vi Linh châu đệ tam trọng đả bại gần như toàn bộ những đối thủ Linh châu đệ tứ trọng để tiến vào tốp ba người mạnh nhất tại cuộc chiến tông môn lần trước, cả hai có thể nói đều là bậc nhân trung long phượng ở đại lục Vân Lam này…
“Nếu Mai Tiểu Đóa kia vẫn chưa đột phá Linh châu đệ ngũ trọng thì trận đấu này sẽ thú vị biết nhường nào”.
Bách Lý Tiểu Băng thật là có chút tiếc nuối trong lòng. Một trận đấu giữa hai cô gái, hơn nữa còn là hai tuyển thủ mạnh nhất đại diện cho hai tông môn, vậy mà tu vi lại chênh lệch đôi chút…
Tiếc nuối là vậy, thế nhưng Bách Lý Tiểu Băng cũng chẳng cảm thấy bất công hay không thích hợp ở chỗ nào. Tại Tông môn chi chiến này, tuyển thủ tham gia thi đấu bắt buộc phải là từ năm mươi tuổi trở xuống, thêm nữa là khi giao chiến, ngoài linh khí ra thì không một ai được phép sử dụng thứ gì khác; phù lục, linh trùng, thú sủng,…, toàn bộ đều bị cấm. Đó chính là quy định của đại hội này. Cái gọi là công bằng vốn đã có ngay từ đầu rồi. Tu vi cao thấp, thực lực mạnh yếu, chúng là vấn đề cá nhân của mỗi tuyển thủ, chẳng can hệ gì tới đại hội cả, nếu có thì cũng chỉ đơn thuần là minh chứng và làn ranh phân định giữa người chiến thắng và kẻ chiến bại, vậy thôi.
Trong trận đấu thứ sáu này, tu vi giữa hai tuyển thủ thì không có gì phải tranh cãi, Mai Tiểu Đóa rõ ràng là đang chiếm ưu thế. Tuy nhiên, nếu chỉ vì điều này mà xem nhẹ Trần Tiểu Ly thì e là sai lầm. Đơn giản là bởi Trần Tiểu Ly rất mạnh và vượt cấp khiêu chiến cũng chẳng phải việc gì hiếm lạ. Hai mươi năm trước Mai Tiểu Đóa có thể bằng vào tu vi Linh châu đệ tam trọng tiến vào tốp ba thì hôm nay tại sao Trần Tiểu Ly lại không thể dựa vào tu vi Linh châu đệ tứ trọng của mình để đả bại Linh châu đệ ngũ trọng?
Mai Tiểu Đóa tài giỏi thì thế nào?
Cái danh hào kỳ tài ngàn năm khó gặp của tu đạo giới cũng không phải tự dưng mà có đấy.
Trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra!
Ánh mắt sắc bén, Trần Tiểu Ly nhìn chằm Mai Tiểu Đóa phía bên kia, cất tiếng:
“Mai Tiểu Đóa, danh tiếng của ngươi ta đã được nghe, hơn nữa còn là rất nhiều. Ai cũng cho rằng ngươi là một thiên tài tu luyện hiếm có… Nhưng là, trăm nghe không bằng một thấy…”.
Trong khi nói, linh lực trong người Trần Tiểu Ly cũng âm thầm được điều động…
“… Mai Tiểu Đóa, hôm nay Trần Tiểu Ly ta muốn kiểm chứng những gì đã nghe!”.
“Ong!”.
Chữ cuối cũng vừa ra khỏi miệng, khí tức trên người Trần Tiểu Ly tức thì bạo phát. Cả người sáng rực lam quang, nàng đưa tay về trước, tung ra một chưởng.
“Ầm!”.
Tiếng nổ còn chưa kịp ngưng thì từ bên hông Mai Tiểu Đóa, thân ảnh cao gầy của Trần Tiểu Ly đã lại hiện ra.
Một cước căng ngang!
“Ba!”.
Mắt thấy Mai Tiểu Đóa đã bị trúng đòn, Trần Tiểu Ly đang chiếm lợi thế dĩ nhiên sẽ không ngừng tay. Đề thăng tốc độ, nàng lại tiếp tục áp sát đối phương.
“Ba!”.
Thêm một cước đá thẳng vào bụng Mai Tiểu Đóa.
“Ba!”.
Lần này là một quyền vào mặt.
“Ba! Ba! Ba! Ba!...’.
“Ba! Ba! Ba!...”.
…
Liên tiếp một tràng mưa quyền gió cước, từ đầu đến chân, từ lưng ra bụng, Mai Tiểu Đóa lúc này trông chẳng khác gì một quả bóng bị Trần Tiểu Ly chơi đùa cả. Tình cảnh… thật là có chút tương tự như trong trận đấu thứ năm vừa rồi.
Đúng vậy, chỉ là tương tự, để đi đến trạng thái giống nhau thì vẫn còn một khoảng nữa. Nói thế nào thì Trần Tiểu Ly và Vương Chi cũng là hai kẻ khác biệt, đừng nói chiêu thức, cách tấn công có đôi chút sai lệch, thậm chí dù là hoàn toàn giống y hệt đi nữa thì lượng linh lực, điểm xuất phát và tâm ý cũng khác xa nhau. Lùi một bước mà nói, kể cả khi mấy thứ kia, tất thảy đều giống y như đúc thì vẫn có một yếu tố không thể đánh đồng: Trần Tiểu Ly là nữ nhân còn Vương Chi thì lại là nam nhân.
Về mặt kết quả chiến đấu thì đúng là yếu tố ấy chẳng có lấy một tí ý nghĩa nào cả, tuy nhiên, ở khía cạnh hiệu ứng hình ảnh thì nó khá là đáng lưu tâm đấy.
Ví như Tần Lệ, khi bị Vương Chi đánh đập thì ngay lập tức, một làn sóng phản đối (kèm theo một chút phẫn nộ) đã lan truyền khắp tám đại tông môn. Mặc dù hầu hết đều là đến từ nữ nhân, nhưng nam nhân thì cũng không phải không có. Nói chi ai, ngay đến Lôi Thiên Hà – vị trọng tài tính tình điềm đạm kia – còn âm thầm trách cứ hắn nữa là.
Nhưng hiện tại thì sao?
Chẳng thấy ai tức giận hay phản đối gì hết, mặc dù Mai Tiểu Đóa cũng đang bị người đánh đập.
Nam nhân đánh đập nữ nhân và nữ nhân đánh đập nữ nhân… thật là khác lắm.
Cũng giống như thái độ của Lăng Mị và Tiểu Đinh Đang lúc này vậy. Tức giận, phẫn nộ, la mắng… không có đâu. Hoàn toàn trái lại, bọn họ còn cảm thấy hào hứng là đằng khác.
Đầu tiên là Tiểu Đinh Đang, cô bé không ngừng vung vẫy cánh tay, miệng thì thốt ra liên tục…
“Lợi hại, quá lợi hại!”.
“Sao lại ngừng lại, phải tấn công dồn dập lên chứ!”.
“Ra sau! Ra sau! Đánh ngay đó…”.
Kế đấy là Lăng Mị…
“Ài… đánh đấm gì mà chán thế”.
“… Đòn này xấu quá, phải xoay thêm vài vòng nữa mới đẹp”.
…
Cứ như vậy, với sự cổ vũ, bình phẩm của hai vị đại – tiểu mỹ nhân Lăng Mị và Tiểu Đinh Đang, trận đấu giữa Mai Tiểu Đóa và Trần Tiểu Tiểu Ly nhanh chóng dừng lại.
Kết quả… vẫn chưa có. Trận đấu chưa kết thúc. Nguyên do cũng chẳng có gì khó hiểu, đơn giản là vì Mai Tiểu Đóa còn năng lực chiến đấu.
“Khục khục…”.
Từ trên sàn đấu, Mai Tiểu Đóa đứng dậy.
Dùng tay lau đi vết máu nơi miệng, nàng nhìn sang Trần Tiểu Ly – kẻ đã đánh đập mình từ nãy giờ, im lặng không nói.
“Mai Tiểu Đóa”.
Nhếch môi cười nhẹ, Trần Tiểu Ly không giấu được vẻ đắc ý:
“Đối với thiên tài như ngươi thì mấy đòn đơn giản vừa rồi hẳn là không thấm vào đâu chứ nhỉ?”.
Đó là một câu châm chọc mà ai cũng dễ dàng nhìn ra. Trần Tiểu Ly muốn chính là như vậy. Ngày hôm nay, trận đấu này nàng đã mong đợi từ lâu rồi.
Ở Minh Đạo Các, các huynh muội, trưởng bối ai nấy cũng đều ca tụng nàng là kỳ tài tu đạo, ai nấy cũng đều tôn trọng và ngưỡng mộ nàng. Những điều đó làm nàng cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc. Đáng tiếc, đó lại không phải niềm vui và hạnh phúc trọn vẹn. Bởi vì sư phụ - người mà nàng tôn kính nhất – lại luôn xếp nàng ở vị trí thứ hai; thứ nhất thì chẳng ai khác, chính là Mai Tiểu Đóa trước mặt. Người nói với nàng rằng Mai Tiểu Đóa mới đích thị là thiên tài tu luyện thật sự, rằng tại đại lục Vân Lam này, chỉ có Mai Tiểu Đóa mới xứng với bốn chữ “kỳ tài ngàn năm”.
Mai Tiểu Đóa… Mai Tiểu Đóa… Mai Tiểu Đóa… Tất cả đều là Mai Tiểu Đóa!
Trần Tiểu Ly nàng không phục!
Hôm nay nàng sẽ chứng minh cho mọi người thấy, rằng Trần Tiểu Ly mạnh hơn Mai Tiểu Đóa!
Chầm chậm nhìn lên chỗ của Minh Đạo Các, Trần Tiểu Ly thầm nói:
“Sư phụ, người nhìn thấy rồi chứ. Đồ nhi của người hoàn toàn xứng với bốn chữ “kỳ tài ngàn năm…”.
Chuyển ánh mắt lên người Mai Tiểu Đóa, nàng lạnh giọng:
“Mai Tiểu Đóa, hôm nay ta sẽ đánh bại ngươi!”.
Nói đoạn, Trần Tiểu Ly nghiêng người phóng thẳng tới chỗ đối phương.
Ngay khi áp sát, với một lượng linh lực đã được tích tụ sẵn, nàng đánh ra một quả tiểu cầu mà sức công phá còn mạnh hơn cả đòn mạnh nhất từ nãy giờ ít nhất là gấp ba lần.
Không một chút trì trệ, bàn tay kèm tiểu cầu đánh thẳng lên ngực Mai Tiểu Đóa!