...
Bên trong cổ động âm u, giữa mớ tàn tích trải qua vô vàn năm tháng, đám người Thi Quỷ cứ như vậy mà tiến vào bên trong, bước chân khá chậm. Đối với sự chậm chạp này, Tiểu Kiều, Nghinh Tử cảm nhận ra sao còn chưa biết chứ riêng bản thân Lạc Lâm, sự nôn nóng đã sớm in hằn trên nét mặt.
Nàng thực không lý giải được. Rõ ràng đã biết có kẻ tới trước, đáng ra phải nhanh chân lên mới đúng, đằng này Thi Quỷ hắn...
"Tiểu Quỷ sư phụ".
Như chẳng chịu đựng thêm được nữa, Lạc Lâm dứt khoát chạy thẳng lên trước, vừa tiếp cận Thi Quỷ liền nói: "Chúng ta đi nhanh hơn được không? Biết đâu kẻ to gan cướp đoạt bảo vật của ta vẫn còn bên trong động phủ này, chưa có rời đi. Chúng ta truy theo nhất định sẽ thu hồi được a".
"Vậy sao?".
Trái hẳn vẻ khẩn trương của Lạc Lâm, với thần tình hờ hững, Thi Quỷ bảo: "Nếu vậy thì ngươi cứ gia trì linh lực mà xông lên phía trước đi. Dù sao thì cũng là bảo vật của ngươi mà".
"Ta...".
Lạc Lâm muốn nói gì đấy, nhưng rốt cuộc chỉ đành lựa chọn thoái lui.
Gì chứ? Bảo nàng xông lên phía trước?
Cái cổ động này không biết đã có từ thời nào, tồn tại bao lâu rồi. Hôm nay tìm đến, mặc may trời mới biết bên trong cất giấu những gì. Chim chết vì mồi, người chết vì tiền, kho báu nếu thật ở đây, Lạc Lâm nàng không tin là không có hung hiểm đợi chờ.
Kêu nàng xung phong?
"Hừ, cái đồ Tiểu Quỷ xấu xa. Ngươi đây rõ ràng là muốn ta đi tìm chết mà...".
"Chắc là sợ ta cản trở chủ tớ hai người các ngươi chứ gì. Hứ...".
Mang theo những ý nghĩ ấy, Lạc Lâm lườm "kẻ xấu xa" nào đó một cái, lườm xong liền liếc xéo Tiểu Kiều, buông ra một câu: "Ta sẽ coi chừng các ngươi".
"Coi chừng...".
"Tiểu Kiều, không cần để ý tới nàng. Đi thôi".
...
Nửa giờ sau.
Trải qua một khoảng thời gian dò xét, đến hiện tại Thi Quỷ như cũ vẫn chưa tìm ra được dấu vết của Bạch Diệp Hoàn Minh Thụ và Hắc Thủy Hàn Băng Quả, dù đã rất cẩn thận.
Nhưng dẫu là vậy, dẫu chưa thu hoạch được gì, Thi Quỷ trước sau như một, sắc mặt vẫn rất bình tĩnh, bước chân cũng là tương tự, chậm rãi như trước.
Mà không, tính đến thời khắc này thì chân hắn đã dừng rồi. Vừa mới. Ngay trước mặt hắn, khung cảnh đã hoàn toàn thay đổi.
Lạnh lẽo, âm u, ẩm ướt xen lẫn chút tử khí tanh nồng, hết thảy chúng đều bỗng tan biến hết cả. Giờ đây, hiện hữu duy chỉ mỗi một bầu không khí tươi mát trong lành mà thôi.
Chỗ này, nó chẳng còn là một lối đi, một thông đạo nữa. "Đại điện", danh tự này mới thực xác đáng.
Cao lớn, trang nghiêm và thần bí, đấy là những cảm giác mà nó - đại điện này - mang lại cho mọi người. Dù rằng nhiều nơi sớm đã hoang phế điêu tàn...
Đứng giữa những thanh trụ gãy, Thi Quỷ thận trọng tiến lại gần một bức tượng đã khiếm khuyết nhiều nơi, quan sát hồi lâu thì nói:
"Nơi này... coi bộ đã không đơn giản chỉ là một toà động phủ của cổ tu sĩ nữa rồi".
"Công tử, chỗ này... ta cảm thấy nó có gì đó rất thần bí".
"Thần bí?".
Thi Quỷ xoay đầu ngó qua Tiểu Kiều - người vừa lên tiếng, hỏi: "Tiểu Kiều, tại sao ngươi lại nói như vậy?".
"Ưm...".
Tiểu Kiều thoáng nhìn xung quanh một lượt, đáp: "Công tử, ta cũng không rõ lắm, chỉ là...".
Chỉ vào những thanh trụ gãy, vách đá, pho tượng,..., nàng tiếp lời: "Đồ vật ở đây, mặc dù tự thân chẳng còn lại bao nhiêu giá trị, hơn nữa còn hoang phế quá nửa, thế nhưng những hình vẽ được điêu khắc bên trên, chúng thực sự rất đặc biệt. Khi nhìn vào chúng, không hiểu sao trong lòng ta lại sinh ra sự tôn kính khó cưỡng...".
...
"Công tử". - Đợi một lúc vẫn chưa thấy Thi Quỷ nói năng gì, Tiểu Kiều hơi ngại ngùng cúi đầu - "Ta... Có phải ta nói sai gì không?".
"Không". - Thi Quỷ lắc đầu - "Ngươi không nói sai gì cả. Thật ra thì ta cũng có cảm nhận giống ngươi".
"Tiểu Quỷ sư phụ". - Đứng nơi gần đó, vốn chăm chú lắng nghe từ nãy giờ, Lạc Lâm lập tức chen vào - "Ta cũng cảm thấy như vậy a. Ngay khi vừa mới tới đây thì ta đã nhìn ra nơi này có điểm bất thường rồi".
Không như mong đợi của ai kia, Thi Quỷ nghe xong nhưng lại chẳng ư hử gì. Rất ư lãnh đạm, hắn gạt ai kia sang một bên, hướng Nghinh Tử tiến đến.
"Đáng ghét thật, lại lờ ta...".
...
Giữ lúc Lạc Lâm hờn dỗi tự tìm một góc lầm bầm trút giận thì phía bên này, trong kết giới, một cuộc trao đổi đã bắt đầu.
"Nghinh Tử, ngươi cảm thấy sao, về động phủ này?".
"Rất không tầm thường". - Giống như mọi khi, hồi đáp là một dòng chữ ngay ngắn được viết ra từ linh lực.
"Sẽ rất hung hiểm?".
"Có thể".
Chữ chưa kịp tan, Nghinh Tử đã lại viết thêm: "Những hình vẽ được điêu khắc tại đây, ta đã từng thấy qua".
"Ngươi đã nhìn thấy?".
Thú thực thì Thi Quỷ có chút bất ngờ về thông tin mình vừa nhận được. Bởi lẽ kể từ khi lưu lạc tới đây, Đà Lan Giới này, hắn chưa bao giờ kiến thức qua loại phù văn, hoạ tiết nào kỳ lạ như thế hết. Hắn đoán chúng hẳn phải là những thứ đã tồn tại từ lâu lắm.
Và, thực tế đúng là như vậy. Nghinh Tử, nàng đã vừa mới xác nhận điều đó.
"Trong cổ thư. Bên trong nói những phù văn, hoạ tiết này là của một bộ tộc cường đại đã từng tồn tại ở Thiên Âm đại lục vào hơn mười vạn năm trước".
"Đã từng... Như vậy cũng có nghĩa là nó đã tiêu vong".
Thi Quỷ nói tiếp: "Cổ thư không biết có đề cập nguyên nhân?".
"Cũng chả phải cố sự gì bí ẩn, chẳng qua đã bị năm tháng làm phai mờ thôi".
Ngừng trong giây lát, Nghinh Tử khẽ chuyển mình, đoạn viết: "Hơn mười vạn năm trước, khi Hồng Uy Thiên Quốc còn chưa thành lập, Nhược Lan Đế Quốc còn chưa được dựng xây, Thiên Âm đại lục khi ấy có thể nói là một mớ bòng bong, rối ren vô cùng...".
"... Đó là giai đoạn đen tối bậc nhất trong sử sách của Thiên Âm. Chiến tranh, bệnh tật, cường đạo,..., nạn gì cũng có. Dân chúng quả thực rất đỗi lầm than... Để chấm dứt tình trạng hỗn loạn ấy, cũng đồng thời vì muốn leo lên ngôi vị bá chủ, các bộ tộc cường đại thi nhau chiêu binh mộ tướng, bành trướng thế lực...".
"Trong vòng xoáy uy quyền và tham vọng nọ, tính toàn cõi Thiên Âm, có bốn đại tộc được ghi nhận là hùng mạnh hơn cả, phân biệt thành: Lạc tộc, Câu Kỳ, Minh Ti và Thiên Vu".
"Bốn đại tộc này, Thiên Vu và Lạc tộc chiếm giữ ở phía nam đại lục, còn Câu Kỳ và Minh Ti thì đóng tại phương bắc... Vào giai đoạn cuối cùng của thời đại hỗn loạn bách vương tranh hùng, trải qua mấy trận đại chiến ác liệt, rốt cuộc Câu Kỳ và Lạc tộc cũng đánh bại được kẻ địch lớn nhất của mình, chia nhau chiếm lấy Thiên Âm".
"Người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, trên cương vị kẻ chiến bại, Minh Ti cũng như Thiên Vu, hai tộc đã nhiều phen nổi loạn hòng lật đổ Nhược Lan Đế Quốc và Hồng Uy Thiên Quốc. Nhưng, tất thảy chỉ là hoài công vô ích. Về sau, Minh Ti cuối cùng cam bại, hàng phục Câu Kỳ. Riêng phần Thiên Vu...".
"Không giống Minh Ti, Thiên Vu tộc bản tính kiên cường bất khuất, thề chết chứ quyết không hàng. Kết quả... toàn bộ trên dưới, bất kể già trẻ lớn bé, tất cả đều bị Lạc tộc giết sạch, một mống chẳng chừa...".
...
"Nói vậy, những hoạ tiết, phù văn chúng ta đang thấy, nó hẳn là vết tích của Thiên Vu tộc rồi".
Sau khi nghe hết đầu đuôi cớ sự, Thi Quỷ liền hiểu ra vấn đề. Và, chính bởi đã nhìn ra lai lịch nên giờ phút này đây, trong lòng hắn mới càng thêm cảnh giác.
Cổ tích của Thiên vu - một đại tộc từng tranh hùng vơi Lạc tộc - chủ nhân phân nửa đại lục Thiên Âm hôm nay, nó há sẽ đơn giản?
Hung hiểm ẩn tàng bên trong, chỉ sợ là không nhỏ...