"Ta làm sao?".
"Sư phụ, tên của người là gì vậy?".
Thấy Vương Chi đột nhiên hỏi đến tên mình, hơn nữa thần sắc lại đầy vẻ hoài nghi, lúc này Lăng Mị rốt cuộc cũng nhận thức được vấn đề. Nàng liếc qua cục gạch trong tay, thầm kêu không ổn; dù vậy, nàng vẫn tỏ ra khá bình thản:
"Sao tự dưng ngươi lại muốn biết tên ta làm gì?".
"Ta muốn xác minh một việc". - Vương Chi rất thật thà đáp.
Gần như tức thì, ánh mắt Lăng Mị nhìn Vương Chi trở nên lạnh lẽo hẳn đi. Mãi đến khi Vương Chi bắt đầu cảm thấy bất an thì nàng bật cười, thái độ có thể nói là thay đổi còn nhanh hơn lật trang sách.
"Vương Chi". - Nàng nói - "Ngươi có biết là chưa từng có đệ tử nào dám đứng trước mặt trực tiếp hỏi khuê danh của ta như ngươi không?".
Vương Chi lắc đầu.
Lăng Mị nói tiếp: "Dám hỏi khuê danh của một trưởng lão, Vương Chi, lá gan của ngươi cũng không nhỏ a. Nếu là bình thường thì bây giờ ngươi đã phải nhận một hình phạt cho tội vô lễ với trưởng bối rồi đấy...".
Càng nghe nàng nói, Vương Chi càng trở nên lo lăng. Vừa rồi hắn chỉ là thắc mắc nên buột miệng hỏi vậy thôi, ai mà ngờ lại chọc cho cho nàng tức giận. Môn phái khác thế nào thì hắn không biết nhưng ở Yêu Tông, phàm là từ chức vị trưởng lão trở lên thì đều có ngoại hiệu của mình. Ví như chưởng môn thì có ngoại hiệu là Thanh Tùng Tử, đại trưởng lão thì có ngoại hiệu là Liệt Long Tử, nhị trưởng lão thì là Thái Hằng Tiên Tử,... Còn riêng hai vị trưởng lão tọa trấn tại Thiên Đan Phong là thập tam trưởng lão và ngũ trưởng lão thì ngoại hiệu lần lượt là Liên Trung Tiên Tử và Lăng Ba Tiên Tử. Thường ngày, tất cả đệ tử khi đề cập đến họ thì hoặc gọi là trưởng lão, chưởng môn còn không thì gọi bằng ngoại hiệu, chẳng ai dám gọi thẳng húy danh cả. Nó bị xem là một sự vô lễ. Cũng bởi vậy cho nên dần dà, rất ít người biết được tên thật của họ, Vương Chi hiển nhiên không có may mắn nằm trong danh sách hiếm hoi đó.
Vương Chi tự cho mình là một người rất biết an phận, đó cũng là lý do vì sao mà hắn chưa bao giờ cảm thấy tò mò hay thắc mắc về tên thật của thập tam trưởng lão và sư phụ mình. Đáng tiếc là hắn đã vừa bước qua ranh giới an toàn do mình tự vẽ ra ấy, thậm chí kể cả khi hắn không cố tình đi nữa. Sự thật tức là sự thật. Nó đã xảy ra và chẳng thể thay đổi, tất nhiên hậu quả là thứ không thể tránh khỏi.
Sư phụ sẽ xử lý hắn thế nào khi mà hắn là tên đệ tử đầu tiên ở Yêu Tông dám trực tiếp mở miệng hỏi khuê danh của nàng? Chuyện này đúng thật là lớn không lớn mà nhỏ thì không nhỏ, tất cả phụ thuộc vào nhận định của sư phụ hắn thôi.
Vương Chi đang bất an và tất nhiên là hắn chẳng muốn nó kéo dài thêm nữa. May thay, Lăng Mị cũng không để hắn phải chờ đợi lâu.
"Hừm".
Khẽ hắng giọng, nàng cất tiếng:
"Thôi được rồi, nể tình ngươi là đệ tử nhập thất của ta, tạm tha cho ngươi một lần".
"Cảm ơn sư phụ". - Vương Chi cúi đầu cảm tạ, tâm tình rốt cuộc cũng buông lỏng.
"Đừng vội cảm ơn ta. Vương Chi, hãy nhớ kỹ, nếu ngươi còn dám có những câu hỏi riêng tư như vừa rồi nữa thì chẳng những ta sẽ không bỏ qua mà còn xử phạt gấp đôi đấy".
Đó chắc chắn là một lời cảnh báo. Vương Chi biết và hắn tự dặn lòng phải ghi nhớ kỹ nó. Hắn không phải loại người thích bị ngược đãi.
Qua khoảng vài giây, thấy Lăng Mị chẳng nói năng gì nữa, hắn chủ động lên tiếng:
"Ừm, sư phụ, chúng ta đến chỗ của nhị sư tỷ làm gì vậy?".
"Mượn đồ". - Lăng Mị đáp với giọng hờ hững.
Dùng ngón trỏ gãi nhẹ lên mặt, Vương Chi nghi hoặc: "Nhưng tại sao chúng ta lại phải lén lút như vậy?".
Trong lòng hắn cảm thấy hơi khó hiểu. Từ "lén lút" hắn nói cũng không phải vô cớ mà là có căn cứ hẳn hoi. Hiện giờ sư phụ hắn thì đang thi triển ẩn thân thuật, còn hắn thì được nàng dán cho một tấm ẩn thân phù cao cấp, hơn nữa cả hai lại còn đứng trong một kết giới cách âm, cái này không phải lén lút thì là gì. Chẳng lẽ đi mượn đồ thì phải như thế này sao? Hình như nó giống đi ăn trộm hơn...
Suy nghĩ của Vương Chi thì là vậy, thế nhưng Lăng Mị lại không cho là đúng:
"Vương Chi, ngươi vẫn còn kém cỏi lắm. Ngươi biết trên đời này cái gì cũng đều có nghệ thuật riêng của nó không?... Nhìn vẻ mặt ngu ngơ của ngươi thì chắc là không biết rồi".
Thần sắc trở nên nghiêm túc hẳn, nàng hỏi:
"Đạo là gì ngươi có biết không?".
"Sư phụ, ta không rõ lắm". - Vương Chi thành thật lắc đầu.
Lăng Mị tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Khái niệm cơ bản như vậy mà ngươi cũng không biết sao? Thật là làm ta mất mặt quá. Nghe kỹ đây, Đạo chính là một con đường".
...
"Sư phụ, chỉ có như vậy thôi sao?".
"Ừ, chỉ như thế thôi".
"Sư phụ, nhưng mà nó...".
"Sao? Ngươi cảm thấy nó quá đơn giản?". Đoán được suy nghĩ trong lòng Vương Chi, Lăng Mị cho hắn một ánh mắt khinh thường: "Ngươi thì biết cái gì. Đạo là một con đường, điều này là hiển nhiên. Thế nhưng ngươi có biết đó là con đường nào không? Ngươi có biết hình dáng của nó ra sao không? Có biết nó sẽ hướng ngươi đến đâu không?...".
Bị Lăng Mị hỏi dồn dập, Vương Chi chỉ còn biết lắc đầu nguầy nguậy. Đợi cho nàng nói xong, hắn mới lên tiếng:
"Sư phụ, những cái đó ta thật sự không biết. Sư phụ, người có thể giảng giải cho ta không?".
Như chỉ chờ có bấy nhiêu, Lăng Mị lần nữa hắng giọng, khoay tay sau lưng, chậm rãi nói:
"Đạo là một con đường lớn, nhưng nó lại không có hình dạng. Trong con đường lớn này lại chia ra làm rất rất nhiều con đường nhỏ khác nhau, gọi chung là Tiểu Đạo. Có thể kể ra như: Tâm đ*o, Trí đạo, Cầm đạo, Kiếm đạo, Đao đạo, Thương đạo, Đan đạo, Khí đạo, Mượn đạo,...".
"Sư phụ". - Vương Chi nghe xong thì liền thắc mắc - "Mấy cái Tâm đ*o, Kiếm đạo, Thương đạo, Đan đạo gì đó thì ta có thể hiểu được, nhưng còn Mượn đạo là cái gì?".
"Mượn đạo là cái gì? Hỏi hay lắm". Lăng Mị giải đáp: "Mượn đạo, nó chính là... Đạo mượn".
Vốn đang chăm chú lắng nghe, Vương Chi tức thì bị câu trả lời của nàng làm cho chưng hửng. Hắn đành phải hỏi tiếp:
"Sư phụ, vậy Đạo mượn là cái gì?"
"Thì là Mượn đạo".
Vương Chi: "...".
...
"Hừm hừm".
Bộ dáng như chẳng muốn tiếp chuyện nữa, Lăng Mị hướng Vương Chi hỏi:
"Ta nói từ nãy giờ thì chắc là ngươi đã hiểu tường tận rồi phải không?".
Hiểu?
Thú thật thì ngoài cái định nghĩa Đạo là một con đường ra thì Vương Chi hoàn toàn chẳng hiểu sư phụ mình nói gì cả. Là do hắn ngốc nghếch hay tại lời của sư phụ hắn quá cao siêu? Mà cái đó hình như cũng không quan trọng lắm. Cái quan trọng hiện giờ là hắn vẫn chưa hiểu.
Thần sắc e ngại, hắn nhìn Lăng Mị, nói:
"Sư phụ, thật ra ta...".
Chẳng đợi cho hắn nói hết, Lăng Mị đã khoát tay cắt ngang:
"Chúng ta là sư đồ, ngươi không cần phải cảm ơn đâu. Ngươi có thể hiểu được những gì ta giảng như thế là tốt rồi".
Hiểu... hiểu hết?
Hắn có nói như vậy hồi nào chứ?
"Sư phụ, không phải như vậy, ý ta là...".
"Được rồi, ngươi đừng có rườm rà nữa. Bây giờ chúng ta phải thực hành thôi".
"Thực hành?".
"Ừ, mục đích hôm nay ta đưa ngươi tới đây là để thực hành".
"Sư phụ, nhưng mà chúng ta thực hành cái gì?". - Vương Chi hỏi lại, thật tình là tới giờ phút này hắn vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao cả.
Tuy nhiên, không hiểu là chuyện của Vương Chi, Lăng Mị chẳng bận tâm lắm. Nàng nhìn về hướng Hồng Vân Động, bảo:
"Chúng ta thực hành đạo: Mượn đạo".