...
Thiên địa vốn dĩ bất nhân, vô tình đã định. Chẳng màng chi, chẳng tưởng gì. Vô hỉ, vô nộ, vô ái, vô ố, vô ai, vô cụ, vô dục, mọi thứ đều chỉ là không.
Thế nhưng tại sao?
Tại sao con người - một trong những sinh linh giữa thiên địa - thì lại mang đầy đủ cái gọi là thất tình kia?
Biết vui mừng, biết giận dữ, biết yêu thương, ham muốn, buồn đau... Những thứ tình ấy, thiên địa chẳng vương mang cớ gì để người phải chất chứa?
Một món quà, hay chỉ đơn giản là...
...
Mỗi người hẳn đều có cách nhìn nhận của riêng mình, sự khác nhau trong những cái giống nhau. Người khác thế nào chưa rõ chứ còn riêng Thi Quỷ, chữ "tình" đối với hắn mà nói, càng chất chứa nhiều thì chỉ càng thêm khổ đau mà thôi.
Hôm nay hắn đâu còn là một thiếu niên đơn thuần chân chất nữa. Những năm tháng ở Yêu Tông, tại Thiên Đan Phong đã lùi lại quá xa rồi. Giờ đây, ý nghĩ ngây ngô, hành vi ngốc nghếch, nhiệt huyết thanh xuân, rung động đầu đời,..., tất cả... tất cả đều chỉ còn là quá khứ.
Ký ức, nó thật đẹp đẽ biết bao.
Nhưng... qua cả rồi.
Chút tươi đẹp năm nào đã chóng nhạt phai. Hiện tại, lửa thanh xuân sớm đã hóa tro tàn, cháy lên lại là thâm thù huyết hỏa. Yêu thương, luyến tiếc, ước mong, chí hướng..., nay chính là cừu hận.
...
Thiên địa vô tình như thế đấy, thời gian lạnh lùng như thế đấy, cứ hững hờ trôi qua và cuốn đi hết thảy những gì trong sáng nhất, những thứ đã từng là đẹp đẽ nhất...
Dĩ nhiên, bị cuốn trôi không chỉ có niềm vui, hạnh phúc mà phai nhạt còn có nỗi đau và sầu hận nữa. Tương lai, một ngày nào đó, giống như thanh xuân nhiệt huyết, thâm thù huyết hỏa trong lòng Thi Quỷ rồi cũng tắt lịm thôi. Khi ấy, hắn sẽ được bình yên...
Tiếc thay đấy là chuyện ở mai sau, phải rất lâu nữa, còn hiện tại...
Lúc này, những giọt nước mắt đã sớm được lau khô, tương tự, cái nhìn đờ đẫn xa xăm cũng là như vậy, đã chấm dứt. Thi Quỷ, hắn lại quay về làm Thi Quỷ, khác lạ bất quá một chút thật dạ ôn nhu.
Động tác dịu dàng, hắn đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dài của thiếu nữ trong lòng, vừa vuốt vừa nói:
"Không sao nữa rồi. Kể từ giờ ta sẽ luôn bảo vệ cho ngươi, không để ngươi bị người ức hiếp nữa đâu...".
"Híc híc... híc...".
"Công tử... híc híc...". - Hòa lẫn trong tiếng nấc nghẹn ngào, Tiểu Kiều khẽ gọi, hai tiếng như vậy rồi thôi, lệ lại tiếp tục tuôn rơi.
...
Chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu, nước mắt Tiểu Kiều cuối cùng đã ngừng chảy, tiếng thút thít cũng ngưng hẳn. Một cách chầm chậm, nàng nới lỏng cánh tay, dần tách mình ra khỏi người Thi Quỷ.
Sau một đỗi im lặng ngẩng đầu quan sát, nàng chợt hỏi: "Công tử, tại sao người lại dùng miếng vải che mắt vậy?".
Mới đầu, Tiểu Kiều đúng là không để ý lắm tới miếng vải che này. Tâm trí của nàng, nó chẳng nghĩ được nhiều đến thế. Nàng đã quá xúc động. Nhưng là bây giờ, khi mà cảm xúc đã phần nào lắng xuống, nghi hoặc không thể không nảy sinh trong nàng. Miếng vải che kia, nó thật làm cho công tử nàng trở nên lạ lẫm đi rất nhiều. Nàng đang muốn biết lý do cho sự khác lạ này là gì.
May thay, nàng đã chẳng phải chờ đợi quá lâu. Ở chiều đối diện, sau vài giây im lặng thì rốt cuộc Thi Quỷ cũng hồi đáp.
"Mắt phải ta...". - Hắn nói, giọng bình thản - "Nó đã không còn nữa".
...
Ngưng trệ, lại một lần nữa ngưng trệ. Tiểu Kiều, nàng đứng ngay đấy, toàn thân bất động, khuôn mặt cứng đờ, chết lặng.
Có điều, cũng bất quá năm bảy nhịp thở thì liền kết thúc, lặng im nhanh chóng được thay bằng những âm điệu, thấp bé và vô nghĩa.
"C... C... Cô... C...".
"Công tử", chỉ hai tiếng khởi đầu đơn giản như vậy thôi nhưng Tiểu Kiều dẫu làm sao cũng chẳng thể thốt ra được một cách trọn vẹn. Bờ môi cứ mấp máy thế, đôi mắt cứ rưng rưng thế, trong cái lạnh lẽo toát ra từ con tim và máu thịt, nàng giơ cánh tay lên, run run chạm vào khuôn mặt Thi Quỷ, từng chút di chuyển hướng về nơi mắt...
Chính tại thời điểm những ngón tay thon của nàng sắp tiếp cận miếng vải che mắt nọ thì một bàn tay khác đã đưa lên giữ lấy.
Thi Quỷ, hắn có vẻ không muốn nàng tiếp tục. Cái lắc đầu vừa mới chính là minh chứng rõ ràng nhất.
Nếu là trước đây, nếu là lúc khác, tin tưởng Tiểu Kiều hẳn sẽ dừng lại. Dẫu sao thì nàng đã luôn là một cô gái hiền lành, một tì nữ nhu thuận, chưa bao giờ có ý nghĩ chống đối với công tử của mình cả. Tuy nhiên, hiện tại thì không như vậy. Chẳng những không dừng mà nàng còn tăng thêm lực đạo, những ngón tay vẫn tiếp tục đưa về phía trước.
...
Khi mà Thi Quỷ đã buông tay, khi mà miếng vải che mắt nọ đã được kéo lên, chính lúc này, Tiểu Kiều, nàng lại khóc. Đôi mắt rưng rưng giờ lệ đã trào tuôn.
Cùng với cái lắc đầu chầm chậm xót đau, nàng thều thào trong nước mắt: "Không... Không... Không thể nào...".
"... Không thể nào...".
...
Hai năm qua, Tiểu Kiều nàng vẫn luôn bất an, lo sợ. Cho bản thân thì ít mà cho công tử thì nhiều. Hơn ai hết, nàng biết công tử của mình đang tu luyện loại công pháp đáng sợ ra sao, thường xuyên phải đối mặt với hung hiểm bậc nào. Dẫu xa cách, trong âm thầm, nàng đã luôn cầu nguyện cho người được bình an, ngờ đâu...
Hôm nay gặp lại, người xưa đã khác. Thần thái, khí tức và thậm chí cả...
"A-Ai?".
Nghẹn ngào nhưng cũng đầy kiên định, bằng đôi mắt đã chuyển sang màu bạc, Tiểu Kiều ngước mặt nhìn lên, hỏi: "Là ai?... Là ai?... Rốt cuộc... là ai?".
Chứa đựng trong giọng điệu của Tiểu Kiều là hận ý. Không phải một chút, không phải vài phần mà là ngập trời oán hận.
Là ai? Kẻ đã làm công tử của nàng thành ra như vầy, rốt cuộc là ai?
Rốt cuộc là ai?!
Ong!
Ong!
Có lẽ bởi do quá kích động nên Tiểu Kiều đã mất đi tự chủ. Bên trong thể nội nàng, linh lực bỗng chốc điên cuồng vận chuyển. Theo đó, từ trên người nàng, một vầng hào quang cũng dần hiện ra. Mỗi lúc một rõ.
...
Cùng lúc, phía ngoài thạch thất.
Từ trong nhập định, Nghinh Tử đã vừa mở mắt ra. Chẳng phải tự ý mà là bị kinh động. Tác nhân chính thị Tiểu Kiều.
Cỗ khí tức Nghinh Tử vừa mới cảm nhận được kia, nó khiến linh hồn nàng phải run lên.
Thân là chân nhân, tu vi đã đạt tới cảnh giới thứ năm: Linh anh đệ ngũ trọng vậy mà lại bị khí tức của một tiểu bối Linh châu cảnh sơ kỳ làm cho rùng mình khiếp đảm, thoạt nghe quả thật như đùa. Tuy nhiên, "chuyện đùa" này, nó lại là thiên chân vạn xác. Khó tin nhưng đúng là sự thật. Trong một khoảnh khắc, thần hồn nàng đã bị chấn nhiếp.
Lại nói, kinh sợ không chỉ mỗi nàng, hai người ở gần nàng cũng là như thế, thần hồn đều run lên trong thoáng chốc. Âm Cơ vốn bất động nên phản ứng bất quá một cái ngưng thần hoảng hốt, đáng nói hơn cả là Lạc Lâm, trong ba người thì bị tác động nhiều nhất chính là nàng. Ngay tại thời điểm cỗ khí tức quái lạ từ người Tiểu Kiều phát ra, nàng đã sợ hãi la lên, cây bút đang cầm nơi tay cũng bất giác đánh rơi xuống đất.
Bởi do nàng quá nhát gan ư?
Hoàn toàn không phải. Nguyên nhân nằm ở cỗ khí tức kia. So với khí tức thường thấy của tu sĩ thì nó khác lắm. Ẩn chứa bên trong có một thứ gì đó rất đặc biệt. Một thứ gì đó tác động mạnh mẽ đến thần hồn người khác...
...
"Phù... ù...".
Qua một đỗi, Lạc Lâm dần lấy lại bình tĩnh, thở ra một hơi, đưa mắt nhìn vào bên trong, hướng thạch thất nơi Thi Quỷ và Tiểu Kiều đang còn tại.
Cỗ khí tức khiến nàng hốt hoảng vừa rồi chính là được phát ra từ đấy.
"Nó không giống của Tiểu Quỷ sư phụ... Lẽ nào là Tiểu Kiều kia...".
"Hừ, đúng là đáng ghét mà".
...