...
“Sột soạt... Sột soạt...”.
“Sột soạt...”.
...
Là tiếng của những bước chân giẫm lên lá khô, dù không lớn nhưng cứ chốc chốc lại lặp đi lặp lại một lần, âm điệu đó, quả thực chẳng dễ nghe tí nào. Êm tai lại càng không. Thật ra thì nó gây hiệu ứng hoàn toàn trái ngược, ít nhất là đúng với Mộ Thiên Thù.
“Này”.
Không chịu thêm được nữa, Mộ Thiên Thù hướng hai người Tiểu Đinh Đang và Tiểu Kiều đề nghị: “Hai vị muội muội, các ngươi có thể làm ơn đừng có đi qua đi lại trước mặt ta nữa được không? Các ngươi cứ bước qua bước lại, bước tới bước lui như vậy, bản thân các ngươi không phiền thì ta cũng thấy phiền a”.
Bị phản ánh, gần như tức thì, Tiểu Kiều và Tiểu Đinh Đang đồng loạt dừng chân.
Tiểu Kiều nói: “Thiên Thù tỷ, ta nhất thời không để ý. Xin lỗi ngươi”.
Đối với thái độ này của nàng, Mộ Thiên Thù cảm thấy rất vừa ý, trong lòng thiện cảm cũng tăng lên không ít.
Nếu là lúc khác, trong một hoàn cảnh khác, bản thân Mộ Thiên Thù chắc chắn sẽ không vì một chút thái độ ‘ngoan hiền’ này mà có thiện cảm với Tiểu Kiều. Thiện cảm của nàng cũng chẳng dễ dàng cho đi như vậy. Nói thế nào thì tu vi của đối phương mới chỉ là Linh châu đệ nhị trọng, trong khi đó, cảnh giới của Mộ Thiên Thù nàng đã là Linh châu đệ thất trọng, chênh nhau rất lớn, căn bản là không cần để mắt tới thái độ ‘hiền ngoan’ của đối phương. Trong tu đạo giới, cảnh giới ai cao thì kẻ ấy có đạo lý, yếu kính mạnh vốn NwQVZb0 dĩ là lẽ thường. Một điều hiển nhiên há lại cần bận tâm đến?
Phải, theo lý sẽ là như thế. Tuy nhiên, trường hợp hiện tại lại có chút đặc biệt. Tiểu Kiều vẫn là Tiểu Kiều, nhưng Mộ Thiên Thù thì đã chẳng còn là Mộ Thiên Thù nữa rồi. Toàn bộ linh lực của nàng đều đã bị giam cầm, tu vi Linh châu đệ thất trọng bất quá không khác gì vật trang trí, so sánh mà nói... Một ngón tay của người ta cũng có thể búng chết nàng đấy.
Lại nói, xét theo tình huống hiện giờ, Mộ Thiên Thù nàng chẳng hơn gì một tù binh đang chờ “phán xét”, còn Tiểu Kiều thì lại là người thân cận với kẻ sắp phán xét nàng, đáng ra đối phương không cần phải để nàng vào mắt mới đúng, đằng này...
“Quả là một cô gái lương thiện”. – Đó là đánh giá của Mộ Thiên Thù dành cho Tiểu Kiều.
Nàng cảm thấy Tiểu Kiều đích thị là một cô gái tốt. Nàng nhớ từ khi mình bị bắt giữ đến giờ thì đối phương vẫn chưa từng đối xử hay là có thái độ tệ bạc với nàng, trái lại, thời điểm nàng bị Vương Chi khiến cho hoảng loạn đối phương còn chạy tới an ủi nữa...
“Bên cạnh một tên điên xấu xa lại có một cô gái tốt bụng theo hầu, thật là không thể hiểu nổi”.
Khác hẳn với thiện cảm dành cho Tiểu Kiều, ấn tượng của Mộ Thiên Thù dành cho Vương Chi phải gọi là cực kỳ tệ. Nàng rất có ác cảm với hắn. Trong nhận định của nàng thì Vương Chi chính là một kẻ điên, hoặc chí ít thì cũng là đầu óc có vấn đề. Những hành động mà hắn làm, nàng chẳng thấy nó hợp lý chút nào cả. Toàn là kỳ kỳ quái quái, không thể hiểu được.
Người khác nghĩ sao không biết chứ Mộ Thiên Thù thì chính là như vậy đấy. Đối với nàng thì Vương Chi tuyệt chẳng phải hạng tốt lành gì. Nếu có thể, nàng sẽ ngay lập tức bỏ chạy xa thật là xa, cả đời cũng không muốn nhìn thấy mặt Vương Chi thêm lần nào nữa...
Ấy thế mà ở chỗ này, trước mặt nàng đây lại có kẻ chẳng những không muốn chạy đi mà còn thích đâm đầu vào cái tên Vương Chi kia mới lạ chứ. Không phải một mà đến tận hai người a.
Tiểu Kiều thì cũng thôi, dẫu sao cũng đã ở bên cạnh Vương Chi lâu như vậy rồi; Thế nhưng còn cô bé Tiểu Đinh Đang kia, chẳng phải đã bị bỏ rơi hai mươi mấy năm ư, cớ gì lại vẫn một lòng một dạ với Vương Chi như thế chứ. Nhớ khi nãy cô bé còn ôm lấy Vương Chi khóc lấy khóc để a.
Không hiểu được. Thật là không thể hiểu được. Mộ Thiên Thù có nghĩ thế nào cũng không hiểu được.
“Ài...”.
Trong lòng thầm thở dài một hơi, Mộ Thiên Thù lần lượt nhìn qua Tiểu Đinh Đang và Tiểu Kiều, giọng hơi bất đắc dĩ:
“Công tử các ngươi đi rồi sẽ trở lại thôi, các ngươi nôn nóng như thế làm gì”.
Khẽ lắc đầu, Mộ Thiên Thù quay mặt sang hướng khác, dùng hơi thốt ra một câu không tiếng mà chỉ mỗi nàng hiểu được:
“Cầu cho hắn bị quỷ tha ma bắt luôn đi, đừng có trở về đây...”.
Âm gió còn chưa kịp thốt ra hết thì Mộ Thiên Thù bỗng bất ngờ ngưng lại. Bộ dáng của nàng hiện giờ trông khá là hoạt kê: Hai mắt mở to, nét mặt cứng đờ, miệng đủ nhét vừa một quả trứng chim nho nhỏ, kích cỡ thì chắc là khoảng tầm đầu ngón chân cái...
Tất nhiên chẳng phải tự dưng mà nàng lại “bày ra” bộ dáng hoạt kê như thế, hết thảy đều có nguyên do cả. Và cái nguyên do đó, nó bắt nguồn từ... Vương Chi.
Không sai. Cái tên mà nàng thầm cầu mong cho bị quỷ tha ma bắt đi ấy, hắn đã trở về.
“Công tử!”.
“Vương Chi!”.
Gần như cùng lúc, hai tiếng vui mừng reo lên. Khỏi phải nghĩ cũng biết chúng được thốt ra từ miệng của ai.
Sau vài giây bất động, khi Tiểu Đinh Đang và Tiểu Kiều chạy lại chỗ Vương Chi, lúc này Mộ Thiên Thù rốt cuộc cũng khôi phục năng lực hành động, chính thức thoát ra khỏi trạng thái hoạt kê của mình.
Có điều, khác với Tiểu Kiều và Tiểu Đinh Đang, nàng không thấy vui vẻ tí nào cả, thay vì chạy tới chào đón Vương Chi như bọn họ thì chân nàng lại thụt lùi và mặt thì cúi xuống, cố ý không nhìn.
Nàng đang lảng tránh.
Là vì chán ghét nên chẳng muốn nhìn?
Thật ra thì không phải. Mặc dù trong lòng Mộ Thiên Thù rất có ác cảm với Vương Chi, tuy nhiên, cùng với chán ghét, căm hận thì sự sợ hãi mà hắn mang lại cũng luôn hiện hữu trong tâm trí nàng.
Nàng rất sợ hắn. Nàng rất sợ chết.
Vương Chi, hắn là kẻ có thể giết nàng. Thiết nghĩ sẽ chẳng tốn bao nhiêu thời gian lắm đâu. Sống chết của Mộ Thiên Thù nàng đều nằm trong một ý niệm của hắn. Mà... Với một kẻ đầu óc có vấn đề thì ý niệm sẽ rất dễ thay đổi a. Có trời mới biết khi nào hắn lại đột nhiên thấy nàng gai mắt mà ra tay lấy mạng.
Tóm lại thì đối với Vương Chi, Mộ Thiên Thù chỉ muốn “kính nhi viễn chi”, từ xa mà ngưỡng vọng, tiếp cận mà nói... Hay là thôi đi. Đứng trước mặt hắn, tim nàng cứ đập thình thịch cả lên, nàng e mình còn chưa lấy lòng được thì đã bị hắn dọa cho chết rồi.
Giữ khoảng cách, từ xa mà bày ra bộ dáng “kính ngưỡng”, đấy chính là lựa chọn của Mộ Thiên Thù, điều nàng cho là tốt nhất với mình.
Chẳng may, đó chỉ là bản thân nàng “cho là”, về phần người khác thì lại không nghĩ vậy...
“Mộ Thiên Thù”. – Bất chợt, một giọng nói truyền tới.
Vừa nghe tên mình được người xướng lên, tâm tình Mộ Thiên Thù thế nào có thể nghĩ.
Kinh hãi kèm một chút hoảng loạn, thật chẳng khác chú nai vàng nhìn thấy thợ săn là bao.
“Ngươi đứng đó làm gì? Mau qua đây”. – Lần thứ hai, giọng nói kia lại cất lên.
Chần chừ trong giây lát, rốt cuộc thì Mộ Thiên Thù cũng chỉ đành ngoan ngoãn làm theo, đưa chân cất bước.
Nàng cũng không muốn khiến cho đối phương tức giận đấy.
Đoạn đường rất ngắn nên chẳng mất bao nhiêu thời gian thì Mộ Thiên Thù đã xuất hiện bên cạnh Tiểu Đinh Đang và Tiểu Kiều, trước mặt Na Trát cùng Vương Chi.
“Hừm”.
Khẽ hắng giọng, Na Trát – người đã hai lần lên tiếng trước đó – tiếp tục nói:
“Thiên Thù, thái độ của ngươi như vậy là không được. Sau này ngươi sẽ giống như Tiểu Kiều, cùng là thị nữ thiếp thân của Cốt Đãi. Ngươi sao có thể chào đón công tử mình với bộ dáng đó chứ”.
Chỉ qua Tiểu Kiều với gương mặt hồng hào e thẹn, nàng bảo:
“Thấy Tiểu Kiều không? Ngươi cũng phải giống như vậy mới được, khi công tử trở về thì lập tức chạy đến, rồi thì chú ý xem trạng thái công tử mình có gì đó bất thường không, cần chăm sóc tịnh dưỡng gì hay không, rồi thì...”.
Na Trát thật sự đã nói rất nhiều, đã giảng giải rất tường tận, đến độ khiến Vương Chi đứng bên cạnh cũng phải cau mày.
Hơi bất đắc dĩ, hắn đành phải lên tiếng cắt ngang:
“Hừm... A di, chúng ta còn phải nhanh chóng trở lại Vạn Kiếm Môn”.