Bạch công tử cuối cùng cũng biết sợ rồi, mồ hôi lạnh toát ướt hết cả người.
Bây giờ dù có ngốc cỡ nào cũng biết là con hoàng đại tiên này rõ ràng đang ngồi ở đó đợi anh rồi.
Chỉ là không ai biết được, con hoàng đại tiên này muốn lấy mạng của anh, hay là muốn giữ mạng cho anh đây?
Dưới những cột đèn sáng ngời ở hai bên đường, một con chồn kích cỡ to gần bằng con mèo, đang ngồi thẳng tắp giữa đường, hai con mắt long lanh, nhìn chằm chặp vào anh.
Anh vẫn còn ý thức được cầm điện thoại lên xem, trên màn hình hiển thị rõ ràng đúng mười hai giờ.
Bạch công tử toát mồ hôi đầm đìa, cảm giác như lúc nãy là do quỷ đả tường đang kéo dài thời gian, còn đây mới là chính chủ a!!!
Anh lại ngẩng đầu lên nhìn, anh và con chồn đó cũng chỉ cách nhau có hai ba mét, đến nổi từng sợi lông trên người nó anh đều nhìn thấy rõ rõ ràng ràng.
Nó cứ như vậy mà ngồi giữa đường, đầu hướng thẳng, hai đôi mắt sâu như không còn thấy đáy mắt đâu nữa, nó cười như không cười mà nhìn anh, cảm giác đó, giống như một vị võ lâm cao thủ đang ngồi đó, đợi mình xuất chiêu vậy.
Bộ dáng của nó, nhìn thế nào cũng không phải là loài vật, nó giống người hơn, khiến ai trông thấy cũng phải toát mồ hôi đầy mình, từng tế bào trong cơ thể như dần dần đông cứng lại.
Bạch công tử lấy điện thoại ra, lập tức gọi cho đám bằng hữu của mình, sóng điện thoại dù là đang đầy cây, nhưng có gọi thế nào cũng không thể kết nối được.
Anh lại thử gọi về cho gia đình anh, cũng không được.
Cuối cùng anh đột nhiên nhớ đến một người, liền vội vã đánh điện thoại qua cho người đó.
Cũng may là anh gọi được cuộc gọi này, nếu không thì đêm ấy có lẽ anh đã chết tại đó rồi.
Người mà anh gọi đến là một cao nhân và cũng là một kỳ nhân*.
(Kỳ nhân: là một người kiệt xuất, có sức hấp dẫn rất lớn với mọi người.)
Mỗi năm, Bạch công tử đều phải theo người nhà đến Chung Nam Sơn, đi khắp miếu chùa làm từ thiện, còn cho những người tu đạo và cư sĩ tại Chung Nam Sơn một chút lương thực và ngân lượng, để kết thiện duyên.
(Kết thiện duyên: là làm nhiều việc thiện, được mọi người quý mến.)
Năm đó, họ đi đến một bãi lau sậy, có một cư sĩ áo trắng đang ngồi trên phiến đá xanh, không hề ngẩng đầu khi cha anh hào phóng bố thí, vậy mà ông lại ngước nhìn anh gật đầu và cười.
Bạch công tử hiếu kỳ, liền hỏi ông sao lại nhìn anh như anh đã lọt vào mắt xanh của ông vậy? Nhưng người đó lại cười, nói rằng ông vốn dĩ không phải gật đầu với anh, mà là gật đầu với người ở trên đầu anh.
Cha của Bạch công tử liền giật mình, bởi vì người này là một nhân vật đỉnh đỉnh đại danh ở Chung Nam Sơn, thời niên thiếu bởi vì tình cảm trắc trở, nên mới đến Chung Nam Sơn để tu đạo, đã kiên trì hơn mười mấy năm rồi, kèm thêm bát tự thuần dương, trời sanh gần đạo, được mọi người cho là ông sắp thành tiên.
Ông liền kêu Bạch công tử im miệng, rồi cung kính nói với vị cao nhân đó, khuyển tử trẻ người non dạ, nếu có chỗ nào bất kính, vẫn mong đại sư chỉ giáo cho.
Vị cao nhân đó lắc tay, nói lệnh tử là rất tốt, anh không chỉ không làm sai việc gì, mà còn biết tích đức kết thiện duyên, sau này ắt có phúc lộc. Nhưng mà… không biết lệnh công tử có thể giúp tôi một việc nhỏ không?
Cha của Bạch công tử liền gật đầu, nói đại sư cứ việc mở miệng, khuyển tử nhất định làm theo.
(Khuyển tử là chỉ con của ông, người xưa hay dùng từ này để chỉ con trai của mình.
Lệnh tử, lệnh công tử là chỉ danh xưng của người khác đối với một công tử, cũng như là “vị công tử này”...)
Vị cao nhân hỏi Bạch công tử, có phải lúc còn nhỏ anh từng nuôi qua một con mèo, là con mèo đực mà còn là mèo mun không?
Bạch công tử gật đầu, đúng thật là có con mèo này, đó là chuyện từ hồi còn rất nhỏ, dưới ngày mưa anh nhìn thấy được một con mèo lang thang, sau anh mới ẵm về nhà nhận nuôi nó.
Rồi Bạch công tử rưng rưng, nói rằng anh và nó cùng nhau sống chung đã mười mấy năm, sau này nó cũng qua đời mất rồi.
Vị cao nhân liền gật đầu, nói: Thật ra nó chưa bao giờ rời xa anh, vẫn luôn ở cạnh để bảo vệ anh.
Lúc này Bạch công tử mới hiểu ra rằng, thì ra vị cao nhân này không phải gật đầu với anh, mà là gật đầu làm lễ với con mèo đó.
Vị cao nhân mới nói, con mèo này vì muốn bảo vệ anh, một mực không chịu đi đầu thai. Nhưng mà nếu cứ như vậy, thì cuối cùng nó sẽ hồn xiêu phách lạc mất. Con mèo này cùng tôi có một chút duyên, anh có thể cho nó rời đi không?
Bạch công tử khóc như mưa, cuối cùng cũng hiểu ra được, vì sao mỗi khi anh gặp ác mộng, đều sẽ mơ thấy con mèo này đến bảo vệ anh, vì sao anh luôn cảm thấy con mèo này như còn ở cạnh mình, thì ra trước giờ nó vẫn không có rời đi.