Nơi ở của cô gái này cũng lạ thật, không sát cạnh những Miêu Trại khác mà đơn độc ở bên bờ suối.
Nhưng như vậy cũng tốt, tiện cho họ đi trộm người hơn.
Bạch công tử đẩy cửa ra, liền thấy một cô gái đứng dưới gốc cây, cây ở dưới trăng, trong sân chỉ có một cái bóng ảm đạm.
Ánh trăng như dòng nước rơi nghiêng xuống vầng trán kiêu kỳ làm nổi bật lên vẻ đẹp tựa như thiên thần của cô.
Bạch công tử ngẩn ngơ nhìn cô ấy, rồi sững người ngây ra một lúc.
Cô gái đó mở miệng nói, mà lại nói bằng tiếng hán.
Cô nói là: “Anh đến đón tôi có đúng không?”
Tim của Bạch công tử đập loạn xa, hé miệng nhưng lại chẳng biết nên nói gì, chỉ gật đầu lia lịa.
Cô ấy cười, như một đóa hoa đang nở rộ dưới ánh trăng.
Cô nói: “Vậy chúng mình đi thôi.”
Bạch công tử kinh ngạc hỏi: “Đi… Đi đâu?”
Cô ấy đáp: “Đến nhà anh. Hoặc tùy tiện đi chỗ nào cũng được.”
Bạch công tử cảm thấy cô ta có thể đã hiểu lầm anh rồi, liền vội vã giải thích lý do vì sao mình đến, nhưng mà càng giải thích càng rối.
Cô ấy mỉm cười nhìn anh, là một nụ cười khoan dung thuần khiết, như người mẹ hiền đang trìu mến nhìn đứa con nghịch ngợm của mình vậy.
Bạch công tử giải thích tới lui, cuối cùng nói: “Cô nhất định không được gả cho thần!”
Cô đáp: “Tôi vốn là muốn gả cho thần, nhưng anh đến rồi, thì tôi không gả nữa.”
Bạch công tử hỏi: “Tại sao vậy?”
Cô cười nói: “Bởi vì anh chính là thần của tôi.”
*Ủa truyện ma hay truyện ngôn tình???*
Bạch công tử nghe xong liền đỏ cả mặt, bình thường anh đều tự xưng mình phong lưu tài tử, vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân*.
(Vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân: người vô cùng đào hoa, vô số người tình nhưng không thực lòng yêu ai cả.)
Nhưng mà lần này, đối mặt trực tiếp với một cô gái, anh thật sự không còn biết mình nên làm thế nào.
Anh có chút ngại ngùng đứng ở đấy, rồi lắc tay liên tục: “Tôi thật sự không gạt cô… Tôi vốn dĩ là muốn đến cứu cô mà.”
Miêu nữ cười, nói: “Tôi không sợ các anh gạt tôi. Chúng tôi và người Hán các anh không giống nhau. Tôi thích anh thì tôi sẽ theo anh.”
Nhìn thấy ánh mắt thuần khiết và kiên định, Bạch công tử đột nhiên cảm thấy hổ thẹn.
Về đến khuôn viên của xưởng, sau khi các cụ biết được thân phận của cô ấy, liền hoảng hồn, lập tức liên hệ xe ngựa, ngừng cũng không ngừng mà đưa hai người họ đến Quảng Châu.
Bạch công tử từ nhỏ đã lớn lên ở thế gia đại tộc, đã thấy quá nhiều mưu quyền của gia tộc, mỹ nhân kế, còn vẻ đẹp ngây thơ đơn thuần như Miêu nữ đây, lại cho anh một cảm giác lạ lùng, khiến anh chìm đắm không thôi.
Suy đi nghĩ lại, anh liền nói với mẹ anh tình trạng của Miêu nữ, cũng kiên quyết rằng mình muốn cưới cô làm vợ.
Mẹ anh lãnh đạm nói, con cái lớn rồi, những chuyện như này thì tự mình làm chủ đi. Vừa hay tuần sau Bạch gia cần tiến hành lễ tế lớn, vậy thì dẫn cô ta về chung.
Bạch công tử vui mừng khôn xiết, nhưng Miêu nữ là đang bỏ trốn cùng anh, chứng minh thư giấy tờ gì cũng không có, cần phải làm gấp thôi. Lễ tế là chuyện lớn, không thể trì hoãn được, cho nên đã quyết định tự đi về trước, đợi Miêu nữ làm xong giấy tờ tùy thân rồi mới dẫn cô ấy về chung.
Miêu nữ yên lặng gật đầu, chỉ hỏi anh một câu, bao lâu mới quay về?
Bạch công tử đếm ngày, bảo rằng nhanh thì bảy ngày, chậm thì nửa tháng, nhưng bất luận làm sao cũng không quá một tháng đâu.
Miêu nữ hỏi: “Nếu như nhiều hơn một tháng thì làm sao?”
Bạch công tử cười ha hả nói: “Vậy tức là anh chết rồi.”
Miêu nữ nghiêm túc gật đầu đáp: “Nếu thế thì em sẽ chết cùng anh.”
Bạch công tử vừa bước chân đến Malaysia, thì liền bị nhốt lại, anh tuyệt thực kháng nghị, thậm chí tự sát cũng không có tác dụng gì.
Mẹ của anh đích thân đến chăm sóc, tuyệt thực thì cho anh truyền nước biển, tự sát thì lấy đồ trói anh lại, thế gia đại tộc, đã trải qua bao nhiêu chuyện, nên biện pháp cũng nhiều hơn, chuyên trị các loại không phục như vậy!
Ý của mẹ anh rất rõ ràng, ba của anh là bị một con hồ ly tinh mê hoặc, đi đến Nam Cương mở khách sạn, cho nên có nói gì thì bà cũng không để Bạch công tử đi theo vết xe đổ của ba anh đâu!
Dây dưa cả tháng trời thì Bạch công tử lại xảy ra chuyện, sắc mặt anh đột nhiên thay đổi, gào thét thảm thiết, những sợi dây trói trên người anh cũng bị anh làm đứt hết vài sợi, cứ liên tục đập đầu vào tường, may là có người đã ghì chặt lấy anh, nhưng anh vẫn bán mạng dùng dằng, như bị trúng tà vậy!
Bạch phu nhân vội vàng cho người đi mời pháp sư trị ngải mà gia tộc mình luôn cung phụng, ở các thế gia đại tộc, phải có sẵn những vị cao nhân, đề phòng bị người ngoài ám hại.
Sau khi pháp sư trị ngải đến, trước là giở con mắt của Bạch công tử lên, xem thử có có vết máu nào không, nếu có thì là bị người ta bỏ ngải rồi.