Vị cao nhân sau khi siêu độ cho con mèo, rồi nhìn sang Bạch công tử nói, đây là một đoạn nhân quả, sau này Bạch công tử sẽ gặp chuyện, đến lúc đó cứ gọi cho ông là được.
Cuộc gọi lần này của anh, chính là gọi cho vị cao nhân đó.
Tiếng reo chỉ vừa vang lên thì rất nhanh đã có người nghe máy.
Vị cao nhân như đã đoán ra được chuyện gì, nghe anh nói xong, thì nói với anh, Hoàng đại tiên chặn xe, chỉ có hai loại khả năng, một là giữ mạng, hai là lấy mạng, trước tiên hãy xem là loại nào đã.
Sau đó ông dạy cho Bạch công tử một biện pháp phân biệt đơn giản nhất…
Ông nói gặp phải động vật ngáng đường, nhất định phải rải tiền, đây là tiền mua mạng.
Nếu như sau khi rải tiền, con vật đó đi rồi, vậy thì sẽ không sao.
Còn nếu vẫn không đi, vậy thì là chuyện lớn rồi.
Bạch công tử lật đật móc bóp của mình, bắt đầu rải tiền ra ngoài, móc một tấm thẻ tín dụng, rồi còn mấy tấm kia đều là các loại thẻ vip, thẻ đen, thẻ hoàng kim của các câu lạc bộ đêm, cuối cùng là móc ra một tờ khăn giấy, cái gì cũng không còn nữa.
(Rồi tính đưa ba cái thẻ này cho nó đi quẩy hả gì *_*)
Anh bắt đầu hoang mang, bây giờ phải làm sao đây?
Lục lọi thêm một chút, ngoại trừ singum ra, cái gì cũng không còn nữa.
Anh cắn răng, thử ném thẻ tín dụng ra ngoài xem sao. Nhưng con hoàng đại tiên vẫn ngồi lì ở đó, động cũng không động.
“Mẹ nó, liều ăn nhiều vậy!!” - Anh liền một phát quăng qua đó, tất cả những gì anh có trên tay!
Hoàng đại tiên lại ngồi thêm một lúc, đột nhiên nó đứng dậy quay người, bắt đầu chầm chậm tiến về phía trước, chưa đi được bao xa, nó chợt dừng lại quay đầu nhìn anh, giống như muốn anh đi theo nó vậy.
(À thì ra là anh Hoàng muốn đi quẩy thiệt, đến quỳ với anh Hoàng *_*)
Bạch công tử thấy có chút gì không đúng, liền vội vàng gọi cho vị cao nhân đó, nhưng phát hiện ra điện thoại anh đã sập nguồn, hết pin mất rồi.
Vị cao nhân nói, trước tiên là phải phán đoán con Hoàng tiên này là muốn lấy mạng hay giữ mạng đã, nếu như rải tiền liền đi, chứng tỏ là vẫn còn cứu vãn, thiện ý chiếm nhiều hơn. Còn nếu rải tiền mà không đi, vậy thì phải làm một trận pháp sự mới có thể hóa giải được.
Nhưng bất kể là như thế nào, Hoàng tiên ngáng đường, thì đều không thể tiếp tục đi về phía trước nữa.
Điều đó có nghĩa rằng đoạn đường phía trước hỏng mất rồi, cậu đã chạy đến ngã ba, đừng tưởng có con đường đi tiếp, đợi cậu lái qua đó, có thể là vực thẳm hoặc vách đá, còn không thì là một hồ nước lớn, nếu thật sự lái xe đi tới, người sẽ không còn nữa…
Anh nghĩ rồi liền nhanh chóng xuống xe, nhà cũng không dám về, cứ thuận theo con đường cũ từng bước từng bước đi ngược lại, chỉ cảm thấy xung quanh đều là sương mù dày đặc, lạnh lẽo thật sự, giống như có thứ nào đó đang xì xầm bên tai anh nói một điều gì, anh nghe rồi cũng chẳng dám quay đầu, cứ vậy mà đi thẳng về phía trước.
Không biết đã đi được bao lâu, cuối cùng cũng thấy ngọn đèn đường phía trước, sau đó dần dần có lại chút hơi người, anh thở phào nhẹ nhõm, mới biết là anh đã giữ được cái mạng nhỏ này rồi.
Nhưng mà, câu chuyện đến đây vẫn chưa hết.
Sau khi Bạch công tử về đến nhà, trước là ghim sạc vào điện thoại, muốn gọi cho vị cao nhân để nói lời cảm ơn, nhưng phát hiện ra bên đó làm sao cũng không nghe máy. Anh hiểu được là, trước đó ông từng nói qua, ông nợ anh một món ân tình, giờ món nợ đó đã trả xong rồi, sau này có thể sẽ không bắt máy của anh nữa.
Anh nhớ mang máng tới khúc cuối vị cao nhân đó có dặn anh phải chú ý tới những chuyện gì, mà lúc đó anh căng thẳng quá, nên chẳng nghe rõ được nữa.
Tính gọi để nói lời cám ơn rồi sẵn tiện hỏi luôn, kết quả là đầu dây bên đó bị ngắt mất rồi.
Anh suy nghĩ một hồi, vẫn là không dám nói với người nhà anh, sợ lỡ người nhà nổi giận, đem anh đưa về bên Nam Dương, thì sẽ quản giáo nghiêm ngặt hơn, những ngày tháng tốt đẹp cũng không còn nữa.
Nhưng anh cũng chẳng ngốc, biết chắc là lần này vào nghĩa địa đều bị người ta tính kế hết rồi, anh không dám nói lung tung với người ngoài, chỉ tìm những người biết rõ ngọn ngành, kể với họ rằng mấy ngày trước anh ở nghĩa địa hình như đã làm chút chuyện không sạch sẽ, hỏi họ bây giờ anh nên làm sao đây?
Ba cái loại chuyện này, trước giờ cũng chỉ là nghe nói chứ chưa ai gặp qua, nếu thật sự có gặp được chuyện như thế, thì cũng rất khó đấy, có người bảo cậu mau mau đi chùa cúng kiếng, có người kêu phải làm pháp sự, còn có người nói mời đạo sĩ bắt ma, cách nào cũng có cả.
Vào lúc này, có người bản địa Tô Châu tên Hách Vận liền nói, anh ta có ông chú từ nhỏ đã xuất gia, là một tri khách* của cổ tự cao danh đỉnh đỉnh ở Tô Châu, không bằng ngày mai đi tìm ông ta hỏi thử xem như nào.