Mục lục
Ngư Thúc Quái Đàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh ta lại nói: “Thật ra mâm cơm hôm nay chúng ta thưởng thức cũng không rẻ tiền hơn những thứ đó bao nhiêu đâu.”

Tôi giật mình, những món ăn gia đình như này, có thể mắc đến cỡ nào chứ?

Bạch công tử cười nói: “Cái đĩa đậu xào này, thật ra nó cũng không phải đậu đâu, mà chính là hai bên má thịt của những con cá bống mú con. Cá mú bống con là những con cá nhỏ, cái đĩa này, số lượng phải lên đến hàng trăm con. Hồi trước tại Tùng Hạc lâu có món này, khách quen muốn ăn thì cũng phải đặt trước nửa tháng, Vua Càn Long cũng rất ưa thích món ăn này khi đến Giang Nam".

(塘鲤鱼: cho những ai muốn xem ảnh về loài cá này.)

“Còn cái nồi canh cá kia ấy, được nấu từ rau nhút cùng với cá vược. Rau nhút thì không có gì rồi, còn con cá không phải cá vược thông thường, nó chính là từ ‘Thuần Lư chi tư’ trong ‘Tùng Giang tứ tai lư’ của Trương Hàn. Đông Pha tiên sinh trong <Xích Bích Phú> từng nói: ‘Kim giả bạc mộ, cử võng đắc ngư, cự khẩu tế lân, trạng như Tùng giang chi lư’. Cái câu “Tùng Giang chi lư’, nói tới chính là loại cá này.”

(Câu này gốc từ thành ngữ “Thuần lư chi tư” 莼鲈之思, hình dung tình cảm nhớ quê hương. Thuần 莼 là tên một loại rau; lư 鲈 là tên một loại cá. Thành ngữ “Thuần lư chi tư” liên quan đến câu nói của Trương Hàn thời Tây Tấn. Nói chung ăn một món là nhớ đến cố hương xong làm thơ luôn. Kiếm muốn lòi con mắt luôn, quá mệt.)

Tôi nhịn không được liền nói: “Tùng Giang lư tuy là có trân quý, nhưng cũng không thể tính là loài cá hiếm, thời gian trước tôi từng thấy có người làm hồ nuôi nhân tạo, một hai cân có năm trăm đồng.”

Bạch công tử nói rằng: “Đó là cá vược của đời sau nuôi nhân tạo, rất nhỏ. Cá vược Tùng Giang là loài sinh hoang dã, rất lớn, dài tầm một hai thước, trong đời nhà Tùy được xem như quốc ngư thời đó. Ni Khắc Tùng (Nixon) đến thăm nước Trung năm bảy mươi hai, quốc yến chính là chiêu đãi món cá này và được khen nức nở. Năm tám mươi sáu, nữ hoàng Elizabeth đệ nhị đến thăm nước Trung, muốn nếm thử món ăn này, sau đó lục tìm khắp nước, cũng không được một con, từ thời điểm đó loài cá này đã tuyệt chủng rồi.”

Tôi kinh ngạc nói: “Loài cá vược Tùng Giang thật đã tuyệt chủng sao? Vậy con mà tụi mình đang ăn là gì?”

Bạch công tử nói: “Ừ thì… đã tuyệt chủng rồi, nhưng trước khi tuyệt chủng, trong đầm nhà tôi vẫn còn nuôi lấy một ít.”

Tôi sững sờ: “Trong cái đầm đó, không lẽ là…?”

Bạch công tử cất tiếng cười ha hả: “Đúng vậy, chính là con cá xấu xí mà lúc nãy cậu vừa câu lên đấy!!!”

Tôi đơ người ra một lúc, giờ mới hiểu được sự trân quý của con cá này, nó có khác gì thịt rồng đâu, đúng thực sự là còn đáng giá hơn cả thai báo và má hươu mà.

Còn những món khác, anh ta kể ra cũng thấy bình thường, nhưng mà hoành thánh thì được gói bằng cá phèn, gà phù dung cũng không phải làm từ thịt gà, mà được nấu bằng thịt phi long của Đại Hưng An.

Loài phi long này thì tôi biết, đây là một trong những món ăn danh giá nhất ở Đại Hưng An, thuộc chủng loài như chim tùng kê, thịt ngon tươi chắc, cũng là cực trân quý, không phải dùng để làm món ăn đâu, đều là đem thịt ở phần ngực cắt xuống, những thứ còn lại chỉ để hầm với canh thôi.

Thịt của loài phi long này tươi cực kì, không tài nào diễn tả được, chỉ cần một bộ xương thôi, không thêm bất cứ nguyên liệu gì cả, sẽ nấu thành một nồi canh màu trắng sữa, thứ này là để cho hoàng đế Mông Cổ nhúng thịt mà ăn.

Tôi lại hỏi anh: “Vậy món rau phượng vĩ lại là thứ hiếm hoi gì?”

Anh trả lời: “Cũng không phải thứ quý hiếm gì, chỉ là những loài phượng vĩ bình thường thôi.”

Nhưng tôi phát hiện ra rằng, Bạch công tử và mẹ của anh chỉ ăn đĩa rau này, bởi vì những món khác họ sớm đã ăn đến phát ngán rồi.

Sau bữa cơm, chúng tôi đi đến thư phòng, uống trà đàm đạo.

Tôi nhìn xung quanh, thư phòng của anh cũng chẳng trưng bày thư pháp đồ cổ hay tranh vẽ gì để chiêm ngưỡng cả.

Bạch công tử giải thích rằng, tự họa đồ cổ sẽ không trưng bày ở ngoài, nhất là thư pháp, trước đời nhà Minh thì đều là cực phẩm, nếu treo ở ngoài sẽ rất dễ phai mòn, những thứ đó đều có mật thất chuyên dụng bảo tồn, phải thay quần áo và giày dép chuyên môn mới có thể đi vào, nếu như tôi có hứng thú thì sẽ dẫn tôi đi tham quan.

Tôi chê phiền, nên đã lắc tay bảo thôi, dù sao tôi xem cũng chẳng hiểu gì, lại cảm khái cho lần này cũng được mở rộng tầm mắt, không ngờ rằng sự nhận biết về các thế gia đại tộc lúc trước của tôi đều là sai cả.

Bạch công tử cười to, nói rằng chủ yếu là do phim truyền hình đem theo nhiều tiết tấu, biên kịch nửa hiểu nửa không, nói năng tầm bậy, cho nên không khỏi khiến cho mọi người đều hiểu sai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK