Mục lục
Ngư Thúc Quái Đàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phải biết là, đồ thép và đồ đồng là hai thời đại khác nhau.

Trước thời chiến quốc, đa phần các vật phẩm đều được nung nấu bằng đồng, vì các mỏ đồng đa số đều lộ thiên và dễ khai thác. Sau thời chiến quốc, các vật phẩm bằng đồng dần dần mới bị đồ thép thay thế.

Nếu đã là sau thời chiến quốc, người xưa cũng sẽ không phí ngàn sức lực tiêu hao trên cái đỉnh đồng cực lớn này để làm gì, cuối cùng lại có cái đạo lý phối cho nó một cái nắp bằng thép?

Trừ phi…. Trừ phi cái đỉnh đồng này căn bản là không có cái nắp, hoặc là bị mất cái nắp rồi, thế hệ sau mới phối cho nó một cái nắp để đậy lại.

Nhưng mà, hậu nhân vì sao lại phải dùng cái nắp bằng thép để niêm phong cái đỉnh cổ này? Không lẽ cái đỉnh này có chứa thứ gì đó không thể nói ai biết sao?

Xem ra, buộc phải khai đỉnh thôi.

Lúc đó ông khẽ dùng sức, vặn người một cái, chân đạp mạnh lên chỗ kết hợp giữa nắp và thân đỉnh.

Cú đạp chân này mà nói, chính là chín chân bò cạp quay. Xoay người, tựa lưng vào cái đỉnh lớn đạp về phía sau. Sau khi một chân đạp lên nắp cái đỉnh, toàn thân mượn thế như con bọ cạp bám lên dây xích sắt, thuận theo dây sắt đung đưa, nhìn xuống quan sát động tĩnh ở trong đỉnh.

Sở dĩ mọi chuyện rắc rối như vậy, chính là vì muốn đề phòng trong cái đỉnh cổ đó sẽ có cơ quan, cũng sợ cái đỉnh này bị niêm phong quá lâu, những thứ trong đỉnh bị thối rữa, sẽ có chướng khí, cát độc, bọ cạp độc vân vân… phi ra làm hại người.

Tương truyền qua những người thủ nghệ của Hoàng Hà, cái đỉnh này không phải là vật phàm, những người khai đỉnh, nhất định phải thật thận trọng và để ý.

Ở thời xa xưa, đỉnh đều là thần khí dùng để tế lễ sử dụng, truyền thuyết nói rằng vật này phương diện giao tiếp giữa người và quỷ thần, là bảo vật của trời. Vì vậy, ngoại trừ việc khắc các loại minh văn* kỳ quái trên đỉnh, người xưa còn cho vào đỉnh nhiều thứ kỳ dị như đầu người, nọc rắn, thiết sa, thiên thạch... chuyện quái gở gì cũng có thể xảy ra được.

(Minh văn: chữ khắc trên đồ đồng.)

Khi ông sử dụng chiêu chín chân bò cạp quay, một chân đá mạnh vào nắp đỉnh, cơ thể lúc đó bay lên rồi treo trên sợi xích sắt, lấy đà vung một cú hướng về sau đạp nó ra.

Sau cái đạp đó, cơ thể đã sớm bay xa vài mét rồi, yên lặng nhìn xem, chỗ cái đỉnh đó lại không có một chút động tĩnh gì.

Lạ vậy ta?

(Ờ thì làm cho đủ trò xong cuối cùng là không mở được đó, lạ ghê ha :)) )

Ông trước đó đã kiểm tra qua, nắp đỉnh tuy là được đậy lại rất chắc, phía trên rất sạch sẽ, không hề bị cặn sắt hay nước chì niêm phong lại.

Cú đá lúc nãy của ông có thể đá văng một vật nặng tầm mấy trăm ký đấy, nhưng tại sao đến nỗi nắp đỉnh cũng không đạp ra được???

Ông cúi người xuống, cẩn thận đưa tay sờ nhẹ lên nắp đỉnh, lạnh ngắt cả bàn tay, lúc đó ông mới hiểu rằng, thì ra dưới vực sâu này rất ẩm, hơi nước đọng trên đỉnh đã đông lại thành một lớp băng mỏng, lớp băng làm cho nắp và thân đỉnh liền lại thành một khối, chắc đến nỗi không đạp ra được.

Ông lại lấy ra cây dao nhỏ trong người, muốn loại bỏ lớp băng trên cái đỉnh lớn đó, nhưng lại thấy cái đỉnh quá lớn, tuy là lớp băng không dày, nhưng trì hoãn rất nhiều thời gian đó là điều khó tránh.

Ông lại suy nghĩ, đập tay một phát, trước là cười chính mình quá hồ đồ, đem những đuốc lửa cắm trên sợi xích sắt lấy xuống, dùng lửa đốt bên ngoài vỏ đỉnh.

Lửa bắt đầu cháy, không lâu sau, lớp băng đó tan dần.

Vừa yên tâm được chút, nhưng lại ngửi được mùi máu tanh nồng nặc xộc tới. Trong lòng bắt đầu run, nhìn kỹ cái đỉnh thêm chút nữa, thì thấy được không biết từ lúc nào, trên thân đỉnh đã chảy xuống từng dòng máu màu đỏ, từng vệt từng vệt huyết tươi, thuận theo thân đỉnh bắt đầu chảy dọc xuống, cái đỉnh trang trọng và lộng lẫy của ban đầu, dưới ánh lửa đung đưa, nhìn như cái huyết đỉnh quái dị tà ác.

Thì ra lớp băng trên cái đỉnh lớn, đó không phải do sự ẩm ướt kết thành, mà là có người tạt một lớp máu lên mặt đỉnh.

Lớp máu đông lại thành lớp băng, cho nên đã không ngửi được mùi lạ gì, sau khi bị lửa đốt cho tan ra, từng giọt máu tươi liền nhỏ giọt xuống, mới phát hiện sự kỳ quái trong đó.

Biệt bảo nhân cũng bị một phen hết hồn.

Người xưa vì muốn niêm phong những thứ như cửa đá, cổ mộ, cơ quan, đỉnh cổ, sẽ lóc da của một con ngựa sống, nhân lúc còn máu me lã chã thì dán vào chỗ hở trên cái đỉnh lớn.

Da thú gặp lạnh sẽ rút lại, khiến chỗ hở dính thật chắc, lâu rồi trở thành một miếng keo màu đen chặt chẽ, muốn gỡ cũng không tài nào gỡ được. Nhưng trực tiếp tạt máu lên mặt đỉnh như vậy, thì thật sự là chuyện lạ chưa bao giờ nghe qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK