Những thứ này tại nơi đây không đáng giá gì, thậm chí có rất nhiều người dùng nó để làm củi đốt, nhưng khi Tiểu Bàng đem đến Bắc Kinh, chuyển tay bán một cái, mỗi thứ đều đáng giá mấy ngàn tệ, cho nên chuyến đi này cũng lời không ít, tâm trạng khá tốt, thành ra đã mướn một căn nhà nhỏ, mỗi ngày mồi ngon rượu bén, mời luôn cả chủ nhà uống cùng.
Liên quan đến vảy rồng và xương rồng, câu chuyện cũng từ đó mà ra…
Tiểu Bàng lúc đó uống hơi nhiều rồi, nói chuyện phiếm với nhau một lúc, liền nói tới Thiểm Tây được xưng là cố đô của mười ba triều đại, đại danh đỉnh đỉnh, cho tới thời hiện đại bây giờ thì không ổn rồi… Thổ phỉ, nạn sói, hạn hán, ngang ngược đạo mộ, cho nên đã hình thành một dân phong độc đáo, hết đợt này tới đợt khác cướp bóc, ngoại trừ những làn khói vàng trên dốc Hoàng Thổ thì cũng không còn lại được gì.
Ông lão đó cười lạnh, chỉ trích Tiểu Bàng đến từ Bắc Thiểm Tây, chứ không phải người của Nam Thiểm Tây.
Tiểu Bàng vui vẻ trả lời, nói Bắc hay Nam Thiểm Tây cũng đều là của Thiểm Tây mà, có gì khác nhau đâu?
Ông chỉ hừ lạnh một tiếng, rồi buồn bực cắm đầu vào uống rượu, không giải thích gì thêm.
Tiểu Bàng dù sao cũng đang rảnh, thôi thì đành ngồi cùng lão ta uống tới bến, vừa uống vừa cạy miệng hắn, sau cùng cư nhiên nghe được một câu chuyện kinh thiên động địa.
Ông lão kể rằng, tổ tiên của ông là người Bắc Thiểm Tây, bên đó là dốc cao Hoàng Thổ, mười năm cửu hán, cho nên mỗi năm cầu mưa chống hạn hán đều là chuyện lớn của cả một thôn.
Những nơi khác cầu mưa, cũng chính là tu sửa miếu Long Vương, đào mương, diễn kịch dân dã… Còn Bắc Thiểm Tây thì khác, họ cảm thấy hạn hán lâu ngày là do có thứ gì đó đang tác quái, phải tóm hán bạt, giết hán ma, đánh Long Vương. Nhưng dùng đủ cách vẫn không có tác dụng gì.
Vào lúc này, lão bói toán mù trong thôn đề ra một tà thuật, một pháp thuật dân gian cực kỳ tàn nhẫn, cũng dẫn đến một chuyện kỳ quái rất quỷ dị.
Tà thuật này cần tìm một vài con chó mực, toàn thân nó phải nhuộm đầy máu đen, nhưng bốn cái cẳng phải là màu tuyết trắng, đây gọi là hắc đề đạp tuyết.
Nói tới chính là chó mực là loài thông linh, tứ đề đạp tuyết có thể tự do đi lại ở âm gian dương thế, là loài có linh tính nhất.
Sau đó, tại bãi đập lúa dựng lên một đàn tế cao, đem con chó này cột chặt nó lên bàn tế, phải giữ chặt con chó đó, cắt phần da mí mắt của nó đi, để cho mắt nó không thể chớp được mà nhìn thẳng vào cái mặt trời cay độc đó.
Cứ như vậy, con chó mực đó chỉ có thể trân mắt ra để cho ánh mặt trời chiếu đến mù, phơi nắng đến biến dạng, cuối cùng chỉ còn lại một đống thịt khô, chết một cách thảm thương.
(Ta nói ác nhất vẫn là con người mà, làm sao có thể nghĩ được cái cách kinh dị như vậy chứ!!!)
Con chó đang sống sờ sờ mà bị ông trời phơi tới chết, trước khi nó chết sẽ dùng lời nguyền độc ác nhất gửi lên ông mặt trời, khi ông nhận được lời nguyền, không lâu sau ông ẩn mình trong đám mây, vậy thì sẽ có mưa xuống thôi.
Kết quả là chết từ con này đến con khác, sau cùng là toàn thành bắt chó, cuối cùng cũng gom đủ bảy bảy bốn mươi chín con, bầu trời cuối cùng cũng chuyển màu, mây đen phủ kín, mưa to kéo đến, một tia chớp đánh vỡ luôn cả đàn tế, tiếp theo là những hạt mưa to như hạt bắp nặng nề ập xuống.
Mưa to cuối cùng cũng trút xuống, mọi người ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, ai cũng ôm cái thau mà gõ rồi nhảy nhót tưng bừng dưới mưa.
Vào lúc đấy, mọi người đều thấy màu đỏ phủ khắp một mảng trời, từng tia sét nối tiếp nhau đánh tới, giữa cơn sấm sét có một quả cầu lửa đang lao tới, lắc đầu vẫy đuôi, đang giằng co muốn lên trời, những trận sấm sét đó đánh từng cơn từng cơn, cuối cùng cũng đánh được nó xuống dưới, ngã nhào trên sườn núi.
Người nào có gan thì mò qua đó xem thử, phát hiện ra cái thứ nguyên người đỏ lòm, như một con sâu nằm bất động xải lai trên mặt đất.
Lão mù được họ dìu qua đó, nghe mọi người miêu tả, ông liền nói, kim sí kim lân*, đầu ngựa thân rắn, lộc giác ưng trảo*, toàn thân màu đỏ lửa, đây chính là một con xích long, không giả vào không được!
(Kim sí kim lân: cánh vàng vảy vàng. Lộc giác ưng trảo: Sừng hươu vuốt chim ưng. Xích long: Con rồng màu đỏ.)
Ông phán đoán, Thiểm Tây chúng ta năm nay hạn hán lớn, nhất định là con xích long này đang tác quái! Cũng may lão đạo ta đã làm thông thiên đại pháp, phái bốn mươi chín con chó mực khóc tang với trời. Chó mực khóc tang, oán khí xung thiên, đến ông trời cũng phải khiếp sợ, cho nên mới đánh con xích long này xuống đền mạng!
Mọi người nghe nói trên trời rơi xuống một con rồng, bị dọa đến mức cúi đầu xá lia lịa.
Lão mù đó lại nói: “Mọi người đừng sợ! Đây chính là thần vật mà trăm năm hiếm có!”