Mọi người cũng đã biết rằng, gia đình Bạch công tử là một gia tộc truyền thống ở Giang Nam, tích lũy bao đời, giàu có thể địch quốc.
Nhưng tại sao Bạch đại tộc ở Giang Nam lại giàu đến thế thì có lẽ mọi người vẫn chưa biết đúng không?
Vài ngày trước, mẹ của Bạch công tử đã đến Tô Châu, liền mời tôi sang nhà họ chơi mấy bữa, tôi mới phát hiện được nội tình của gia tộc Giang Nam này.
Cái loại thế gia đại tộc, chính là không có lối sống nhân gian, cho nên mọi người căn bản là không thấy được sự giàu có của họ đến mức nào.
Nơi ở của họ thì không có gì để nói rồi, chỉ là một ngôi nhà lớn thôi, mà giống một Tô Châu Lâm Viên thu nhỏ vậy, cái gì cầu nhỏ thác nước, rồi những lối đi ngoằn ngoèo, dù sao tôi cũng chẳng hiểu.
Tôi chỉ nhặt được hai thứ mà mọi người thích nhất, một thứ là ăn, một thứ là mặc.
Đầu tiên nói về mặc nha.
Đến nhà của họ, đương nhiên là đi gặp mẹ của họ trước rồi.
Phu nhân mặc một bộ sườn xám màu xanh lá nhạt, thêu một đóa hoa trên đó, vài con bướm, nhìn thật đoan trang nho nhã, cũng không mất đi khí chất hoạt bát.
Tôi không nói tới người nào đã làm nên chiếc sườn xám này, cũng không nói về chất liệu của nó, nhìn thô quá, à cái mà tôi nói đó là mấy con bướm trên chiếc sườn xám đó.
Bướm thì có gì để nói chứ?
Có đó nha!!!
Lúc sáng đi dạo vòng quanh sân nhà, cảm thấy chẳng có gì thú vị cả, Bạch công tử biết tôi thích câu cá, nên đã cho người đem một cái cần câu đến, ngồi ở đầm nước nhà họ câu cá giải khuây.
Đó là một dòng nước sinh hoạt, được dẫn quanh sân bằng hòn non bộ và máng nước, như một dòng suối chảy róc rách nhưng rất linh động.
Cá nuôi trong đầm không phải cá chép, mà là một loại cá màu xanh đen, con được tôi câu lên dài tầm cả mét, tướng mạo thật quái dị, cái đầu thì lớn, nhìn có chút giống con ễnh ương đang phồng mang, tôi vẫn là lần đầu tiên gặp được loại cá này đấy.
Bạch công tử phủi tay cười, nói tôi hay thật, vậy mà cũng câu được cái thứ lạ lùng này, chút nữa mần nó ăn luôn!
Trong lúc trò chuyện, Bạch phu nhân đang tản bộ đi ngang qua, con cá đó liền lắc đầu vẫy đuôi, bắn nước tung tóe lên người bà, tôi vội vàng đứng dậy xin lỗi, bà mỉm cười, quay về thay bộ y phục khác đi ra, vẫn là bộ sườn xám y đúc bộ hồi nãy, đến cả hoa và bướm đều giống hệt.
Tôi có chút hiếu kỳ, thủ thỉ hỏi Bạch công tử, tại sao phu nhân lại thích mẫu sườn xám đó thế, còn làm nhiều chiếc cùng mẫu như vậy sao?
Bạch công tử hoang mang, nhịn không được cười thành tiếng, rồi nói cho tôi hiểu những người của hộ gia đình lớn ăn mặc như thế nào.
Anh nói là, y phục của những hộ gia đình lớn ở Giang Nam, mỗi ngày đều dựa theo thời tiết của hôm đó mà thay đổi, mỗi ngày ít nhất phải thay ba bộ, sáng trưa chiều, mỗi cái khác nhau. Nên dù cho tôi lúc nãy không lỡ làm văng nước lên người của mẹ anh, thì đến giờ cơm trưa bà cũng sẽ đi thay thôi.
Giang Nam thường chú trọng đến vẻ đẹp tinh tế, khi thay bộ y phục khác mà còn phải khiến người ta không nhận ra, nhưng nếu nhìn kỹ thì vẫn có chỗ khác biệt, bộ sườn xám lúc sáng, có con bướm đậu trên đóa hoa, buổi trưa bay lượn xung quanh đóa hoa, buổi tối tất nhiên là tạm biệt đóa hoa từ từ bay đi xa rồi...
Đây là nói về mặc, giờ thì chúng ta nói tới ăn nhé!!!
Vốn cho rằng, bữa cơm của họ khẳng định sẽ rất tỉ mỉ tinh tế, kim bích huy hoàng, nhưng nào ngờ cũng chỉ là những món ăn bình thường, một đĩa gà phù dung, một đĩa đậu xào, một đĩa phượng vĩ xào dầu, một tô hoành thánh, nửa nồi canh, thật sự có chút đạm bạc mà.
Bạch phu nhân tùy tiện ăn một chút thì không ăn nữa, tôi liền làu bàu với Bạch công tử, không phải nói là Giang Nam thế gia các anh đều xa hoa dâm dật sao, ấy thế mà ăn những thứ này thôi à???
Bạch công tử liền hỏi tôi, vậy chúng tôi thường ăn những gì?
Tôi đáp: “Sơn hào hải vị, ba cái như môi tinh tinh, thai báo, bướu lạc đà, vú sư tử chẳng hạn! Đúng rồi, còn có cặp môi của con tinh tinh đen, các cậu đã ăn qua chưa?”
(Những món kể trên đều có thật, được liệt kê vào những món man rợ nhất của Trung Quốc thời xa xưa.)
Anh ta bật cười ha hả, nói đồ ăn ở gia tộc của Giang Nam rất bảo thủ, những thứ này chỉ dành cho những hộ dân mới nổi, ví dụ như thống đốc sông cổ, người buôn muối mới ăn thôi. Còn nữa, cái môi tinh tinh này ấy, thật ra không phải môi của tinh tinh đen đâu, nó là cái gò má của con hươu đem phơi khô mà thành, phải tẩy lông toàn bộ khuôn mặt mới làm được, sau khi phơi khô nó sẽ như cặp môi của con tinh tinh vậy, và cái tên cũng từ đó mà ra.