Mục lục
Ngư Thúc Quái Đàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông thử trượt lên màn xích đó, những sợi xích chắc nịch, người có thể giẫm lên mà đi.

Lại nhìn xuống lần nữa, phía dưới vẫn là một mảng màu đỏ, có thể cách miệng núi lửa càng lúc càng gần rồi.

Nhưng trên lưới xích lại tỏa ra khí lạnh bức người, thậm chí còn kết thêm một lớp băng sương dày đặc, cái lạnh giá thấu xương, chính là do những sợi xích đó truyền tới đấy.

Lúc này, chắc là do ông gan lớn tày trời, mới cảm thấy vực thẳm này cổ quái cực kỳ.

Ông định thần lại, bắt đầu phân tích.

Trước tiên, những sợi xích này dùng để làm gì?

Còn tấm lưới chi chít xích sắt này, nói ít cũng có hơn trăm ngàn sợi, dày bằng cỡ cổ tay, từng sợi từng sợi cắm sâu vào thân núi, công phu thực chất không nhỏ đâu nha.

Vả lại, nhìn sự thô ráp và mức độ rỉ sét của xích sắt, e là đã trải qua mấy trăm năm lịch sử, các bậc tiền nhân nếu đã cất công dùng xích sắt phong ấn vực sâu này, hẳn phải có lý do của họ.

Nếu muốn phong ấn cái vực này không cho ai vào, thì vẫn có thể dùng cự thạch để phong ấn miệng vực cũng được mà.

Trong lòng ông chợt run lên, không lẽ cái họ muốn không phải là ngăn cản người đi vào, mà là muốn ngăn cản cái thứ dưới vực thẳm này đi ra?

Dưới đáy là miệng núi lửa, dĩ nhiên độ nóng không chỗ nào sánh bằng, nhưng vì sao những sợi xích sắt này lại lạnh đến thấu xương như thế?

Xem ra, bên dưới vực sâu vừa nóng vừa lạnh, nhất định đang ẩn giấu một vật cực kỳ cổ quái.

Trong lòng ông liền nóng ran lên, nghĩ đến cự bảo dưới đáy, người ta thường nói phú quý hiểm trung cầu*, vì cự bảo đành liều một phen cũng là đáng.

(Phú quý hiểm trung cầu: Sự phú quý là phải trải qua nguy hiểm mới mong cầu có được.)

Nghĩ tới đây, ông lấy ra chiếc cưa kim cương, cưa đứt vài sợi xích, lộ ra một cái lỗ vừa vặn cơ thể mình chui qua.

Lại kiểm tra kỹ càng sợi dây thừng trên người, một tay cầm hỏa chiết tử, một tay cầm một cây tiêm đao tai bò, cẩn trọng từng chút đưa cơ thể mình chui qua lỗ hổng đó. Xuống dưới thăm dò mới biết, xung quanh rét đến thấu xương, gió lạnh phả thẳng lên mặt. Phía trên xích sắt đã rét buốt như vậy rồi, không ngờ phía dưới này còn lạnh hơn ba phần.

Càng xuống sâu càng thấy lạnh hơn.

Lại mò xuống được vài chục mét, cảm thấy như sâu bên dưới vực thẳm có những con dao băng điên cuồng bắn ra, cứ nhằm lên thân người, lên mặt mà phóng tới.

Tận mắt chứng kiến tay chân bị đông cứng lại, đến sợi dây cũng không giữ được nữa, lúc này dưới chân liền khựng lại, rõ ràng là vừa chạm phải thứ gì đó.

Ông hoảng sợ trong lòng, vội vã kéo chặt sợi dây vài lần, ngăn chặn động tác đi xuống.

Ông nhóm lửa lên vài cây hỏa chiết tử, ném thẳng xuống dưới, rồi đưa mắt nhìn xuống, chỉ thấy phía dưới là một màn đen tối vô tận, những cây hỏa chiết tử như sao băng, cứ vậy mà rơi xuống, chớp mắt đã biến mất vĩnh viễn trong màn đen tối đó.

Cái lạnh trong vực thẳm vô tận kia, khiến người ta cảm thấy thật hoang vắng cô đơn, cảm giác thế sự khó lường, sinh mệnh thâm viễn, không có điểm dừng, nhất thời làm cho thần trí hoảng loạn, bi ai từ tâm mà đến, toàn thân run rẩy, cơ hồ như muốn rớt xuống đáy vực mà thôi.

Cũng may ông là người có lý trí cực mạnh, ngay lập tức đã định thần lại, dùng dây giữ chặt lấy cơ thể mình.

Lại cảm thấy có gì đó không đúng, bản thân đã vào Nam ra Bắc nhiều năm, trải qua bao nhiêu sinh ly tử biệt, làm sao chỉ một ánh nhìn mà lại có cảm giác vắng vẻ hoang tàn như vậy?

Vực sâu này ắt phải có chuyện kì quái.

Càng nghĩ càng sợ hãi, vực sâu kia như là cái động không đáy, phảng phất có thể hút hết thần khí của con người, khiến cho người ta bất giác liền bị nó hấp dẫn, trong lòng sản sinh ra cảm giác chán ghét cuộc đời, nếu thiếu đi sự kiên định, thậm chí là có thể không cưỡng lại được mà nhảy xuống dưới, lập tức kết liễu mạng sống của mình.

Ông liền vội vàng móc từ trong bách bảo nang* một miếng tiêu thạch*, dùng móng tay cạo một ít phấn đưa lên mũi, mạnh bạo hắt xì vài cái, mới có thể từ thần trí mơ hồ mà tỉnh táo lên một chút.

(Bách bảo nang: túi thần kỳ của doremon đó mọi người ^^)

(Tiêu thạch: diêm tiêu/nitrat.)

Trong vực sâu này thật sự là kì lạ lắm, ông cũng không dám tiếp tục mò xuống nữa, quyết định quay trở lên rồi tính tiếp.

Vừa muốn bò lên trên, đột nhiên dưới chân ông như tiếp xúc với thứ gì đó, không biết là cái gì, liền vội vàng lấy một cây hỏa chiết tử ném xuống dưới xem sao.

Cây hỏa chiết tử đó rơi xuống dưới, vừa hay lại rớt trúng ngay vật đó, khiến ông chỉ kịp nhìn qua đường viền của vật dưới chân.

Vật đó có kích cỡ như một con ngựa, dưới ánh sáng của hỏa chiết tử có thể nhìn thấy nó rất hung mãnh, toàn thân bốc lửa, tựa như con ác quỷ bước ra từ địa ngục thâm sơ, trừng mắt nhìn chằm chặp vào ông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK