Bạch công tử không hiểu tri khách là gì, Hách Vận liền giải thích, ngôi chùa này thì cũng như một công ty vậy, cũng phải có người đứng đầu, phải có người quản sự cụ thể, còn phải có người điều phối quan hệ với chính quyền, rồi người phụ trách tiếp đón những vị khách hành hương.
Tri khách ở đây chính là khách “tri kỷ”, phải biết tiếp đãi thật tốt, bảo vệ quyền lợi cho các vị khách lớn (chính phủ/khách hành hương), sắp xếp cho các thí chủ hoặc khách hành hương chỗ ở nghỉ ngơi, rồi sắp xếp làm pháp sự không chừng, cũng do tri khách lo liệu, là trụ cột của các miếu thần và người trong thế gian này.
(Ý là nói những người đi làm tri khách là để tiếp đãi những người hành hương hoặc người dân nếu họ cần làm pháp sự hay gì gì đó thì đều thuộc quyền quản lý của tri khách.)
Bạch công tử nghe xong liền mừng rỡ, nói: Cái tôi muốn chính là cái này! Tôi sẽ không khiến cho chú anh khó xử, bên phía tôi sẽ quyên một chút hương hỏa, để các đại sư giúp tôi làm một trận pháp sự!
Sáng sớm ngày thứ hai, Bạch công tử liền tắm rửa thay đồ, đi theo Hách Vận đến tu viện đó.
Đây là một cổ tự ngàn năm tuổi, trong thời nhà Đường nơi này là một cổ tự nổi tiếng thiên hạ, dương khí ngàn năm không tan, cho đến tận bây giờ vẫn cao danh đỉnh đỉnh.
Hách Vận dẫn theo Bạch công tư tránh những du khách, đi gần bảy tám vòng thì đến một căn phòng thiền, tìm được chú của anh, liền đem câu chuyện đại khái kể cho ông ấy nghe.
Ông chú gật gật đầu, cảm thấy chuyện này cũng không phải chuyện lớn lao gì, tu viện là nơi để phối hợp giữa nhân gian và ma giới, nếu ma quỷ muốn đến nhân gian hại người, bọn họ phải có nghĩa vụ trừ ma. Huống hồ chi cháu trai của mình cũng nói rõ, vị Bạch công tử này là đại gia tộc ở Tô Châu, lần này đến nếu có thể kết được thiện duyên, ngày sau mỗi năm cũng sẽ cung phụng hương hỏa không ít.
Nhưng mà những chuyện như này, thì cũng nên ghé qua chỗ của trụ trì để hỏi một tiếng, dù sao thì làm một trận pháp sự lớn phải có sự phối hợp của đích thân trụ trì.
Anh ta nhìn Bạch công tử rồi gật đầu, sau đó liền đi vào trong nội viện đến chỗ trụ trì thương lượng.
Mọi người đều tưởng rằng chuyện này cứ vậy mà kết thúc, nhưng không ngờ nửa năm sau, vị tri khách đó đã không còn lộ diện nữa.
Cho đến một ngày trời muốn sập tối, tu viện sắp đóng cửa, đột nhiên có một chú tiểu đi tới, tay cầm một bức họa, nói là sư thúc (tri khách) kêu cậu chuyển giao cho Bạch công tử, đây là một bức họa do phương trượng đích thân vẽ, kêu anh treo ở trong phòng, lãnh ngộ thật kỹ, có thể bảo bình an. Còn những thứ khác, thứ lỗi cho tu viện này quá nhỏ, không thể làm gì nhiều hơn, vẫn mong Bạch công tử tìm một cao nhân khác.
Lần này không chỉ là Bạch công tử, đến Hách Vận cũng bị khiếp sợ không nhỏ, mọi người vội vàng tạm biệt nhau, về đến nhà, mở bức họa ra xem, lại bị dọa cho một phen nữa.
Hách Vận cảm thấy có gì đó lạ lắm, anh ta cũng là người nhiệt tình hiếm có, bản thân cảm thấy không ổn, nên đã cố tình gọi điện cho cha mình, nhờ cha mình đi đến tu viện thăm hỏi một chuyến.
Nhưng không ngờ, cha anh ta đến tu viện rồi, ông chú vẫn kiêng kỵ không gặp, nói ra một số câu chẳng rõ ràng lại còn rất khó hiểu, hồi sau mới nhắc nhở vài câu, nói Bạch công tư là bị người ra gài bẫy rồi, người gài bẫy cũng có một chút công lực, nhưng mà bối cảnh lai lịch thâm hậu, đối với tu viện của họ còn có ân tình hương hỏa, cho nên các trưởng lão không tiện ra mặt.
Người xuất gia luôn nói từ bi duyên phận, nếu như đã gặp phải rồi, cũng không thể không quản được, ông đã chỉ đường cho Bạch công tử, giờ chỉ xem anh có thể hiểu được hay không thôi.
Nói như vậy, chuyện này nếu muốn giải quyết, thì lời giải đáp nằm trong bức họa đó.
Ai ngờ khi mở bức họa ra, mọi người đều ngẩn ngơ cả.
Bạch công tử nghĩ rằng, trong bức họa của vị hòa thượng này đều là đồ trong phật môn, ví dụ như tu viện, kinh văn hoặc là chuông đồng, cá gỗ vân vân... để tránh những thứ tà ma, nhưng không ngờ ông lại vẽ một cái bàn, trên cái bàn đặt một bát trà, trong bát không có nước mà có một con tằm trắng múp.
Mọi người đều mơ hồ, đây có nghĩa là gì?
Vả lại theo ý của tri khách nói, bức họa này phải tham khảo thật kĩ, mới có thể bảo bình an, nếu như không lãnh ngộ thì vẫn là chưa được.
Lần này thì khó cho Bạch công tử rồi, cái thứ này thì phải giải làm sao chứ???
Không lẽ có nghĩa là lấy con tằm để pha trà, ắt có thể giải họa, đây không phải là nói nhăng nói cuội sao!!!
Đều nói rằng, ba anh thợ da vượt xa Gia Cát Lượng*, nhưng ở đây chỉ toàn là người ăn chơi ngủ nghỉ, làm gì có đứa nào hiểu chuyện chứ?
(Ba anh thợ da vượt xa Gia Cát Lượng: trí tuệ tập thể bao giờ cũng sáng suốt hơn cá nhân, dù cá nhân đó tài giỏi đến mấy.)