Nhưng mà gia đình anh đối với Hoàng Hà, đối với những cái đỉnh lớn luôn rất cung kính, những năm gần đây, gia đình anh cũng đã bỏ ra số tiền khổng lồ để giúp đỡ nhiều nhóm người sang Trung Quốc dưới những danh nghĩa khác nhau, hy vọng có thể tìm được người trong cái đỉnh ở vực sâu, tìm được người thanh niên thần bí đó, nhưng tìm mãi vẫn chẳng tìm được.
Đây cũng là một bí mật lớn đối với gia tộc của anh, chỉ có trưởng tử đích tôn mới có thể biết được bí mật này, mà trưởng tử đích tôn sẽ vào một thời gian nhất định nào đó đi đến Hoàng Hà cúng tế.
Nhắc tới chuyện cúng tế, sắc mặt anh ta liền thay đổi hẳn, như gặp phải chứng khủng hoảng vậy.
Bạch công tử là người thừa kế của thế hệ mới, cũng là sau khi thành niên mới biết được bí mật này, cho nên mới điên cuồng sưu tầm đỉnh cổ ở khắp nơi, muốn nghiên cứu bí mật này.
Nghe câu chuyện đó xong, chúng tôi cũng chỉ biết thở dài, từng nghĩ là Trung Quốc quả nhiên thần bí khó đoán, nhưng ai ngờ được một Hoàng Hà cổ đại lại ẩn giấu bao nhiêu bí mật lớn như vậy.
Tiểu Bàng nhấm nháp một ly rượu rồi hỏi anh ta: Ông cố của cậu năm đó có phải là phát hiện ra bí mật của cái đỉnh lớn không?
Bạch công tử do dự một chút, khi ông cố sắp lìa đời có nói, cởi bỏ hết quần áo, lấy nước máu của thân đỉnh bôi lên minh văn của đỉnh một chút, sau này cũng có một chút phát hiện, nhưng đây là bí ẩn của gia tộc anh, hi vọng chúng tôi thông cảm, đừng hỏi thêm nữa.
Nói xong anh xin lỗi và đứng dậy cáo từ.
Tôi hỏi Tiểu Bàng: Minh văn trên thân đỉnh cùng với người đó rốt cuộc là có chuyện gì?
Tiểu Bàng lắc đầu, nói trước khi anh bắt đầu thu mua cổ đỉnh, có nghe người ta kể qua, có người là vì trường sinh, sẽ lấy bản thân mình phong ấn tại long mạch, mong được nuôi dưỡng bằng tinh hoa của đất trời thiên nhiên, sống cuộc sống thứ hai.
Tôi bàng hoàng: Cái người… Cái người ở trong đỉnh sao?
Tiểu Bàng liền gật đầu: Tôi luôn nghĩ đó chỉ là truyền thuyết thôi, xem ra bây giờ, e rằng cái loại tà thuật đó vẫn là có người thành công rồi.
Tôi nhịn không được liền nói: Đây không phải là trường sinh rồi sao!? Nếu như biện pháp này có thể trường sinh được, vậy hoàng đế cổ đại há không phải là muốn điên luôn à!?
Tiểu Bàng cười lạnh: Thiên đạo luân hồi, làm gì có chuyện dễ dàng nghịch thiên đổi mệnh như vậy? Cái loại tà thuật này thật ra là một phương pháp để duy trì sự sống, cậu không nghe anh ta nói gì về vệt máu bên ngoài cái đỉnh à? Anh ta nói như vậy chính là đã hoa mỹ qua rồi, thực tế bắt buộc phải lấy máu tươi của cháu đích tôn ông ta để lấp đầy nguyên cái đỉnh lớn, cái duy trì sự sống mà anh ta nói, thật ra là vay mạng, tức là phải vay cái mạng của cháu ông ấy.
Tôi lại há hốc mồm, nhưng mà Bạch công tử không phải đã nói là do ông cố của anh ta vô tình phát hiện ra sao?
Tiểu Bàng nở nụ cười: cho nên nói anh là một văn nhân mà, văn nhân chính là rất dễ hành sự theo cảm tính!
Anh cũng không nghĩ lại xem, cái thứ huyết đỉnh ở vực sâu, làm sao dễ dàng bị người ta phát hiện được? Đây rõ ràng là muốn lấp liếm! Cậu quên lúc nãy anh ta nói rồi sao, mỗi khi qua một thời gian, người nối dõi gia tộc đều phải đến Hoàng Hà cúng tế, ước chừng máu ở trong đỉnh đã tiêu hao gần hết rồi, cần người mới để duy trì mạng sống thôi!
Tôi sửng sốt: Vậy Bạch công tử?
Tiểu Bàng cảm khái nói: Bạch công tử khẳng định cũng biết chuyện này, nếu không thì làm sao anh ta lại điên cuồng thu mua đỉnh lớn để làm gì, còn không phải là muốn phá giải đi cái này sao!
Tôi thở một hơi dài, cũng chẳng còn biết nói gì nữa.
Tiểu Bàng liền khuyên tôi uống rượu đi, nói mình đã xem tướng cho Bạch công tử rồi, không phải là tướng đoản mệnh đâu, sau này có thể sẽ không có vấn đề gì! Nhưng mà anh ta bị người khác dùng mạng mình để duy trì sự sống, thân thể yếu, sau này sơn tinh dã quỷ rất dễ dàng tia trúng anh ta rồi!
Tôi cũng cảm khái, sau này thì anh ta phải chú ý hơn thôi.
Tiểu Bàng do dự một chút, nói: Sơn tinh dã quỷ không đáng sợ, tổ tiên của anh ta cả gan dám dùng thủ đoạn nghịch thiên để duy trì sự sống, năm đó ắt hẳn là một cao nhân thông thiên, chỉ sợ là…
Tôi vội vàng hỏi: Sợ gì chứ?
Tiểu Bành liền nói: Từ xưa ai mà không muốn trường sinh? Từ Tần Thủy Hoàng đến Caesar Đại Đế, dù là người khôn ngoan đến đâu, tới lúc cuối đời, trân mắt nhìn bản thân mình càng lúc càng suy yếu, cũng phải nhịn không được mà đánh liều thôi! Nếu có những nhân vật lớn biết chuyện này, thì e rằng Tiểu Bạch sẽ lành ít dữ nhiều đây!
Tiểu Bàng một lời thành sấm, sau này Bạch công tử quả nhiên là bị cuốn vào một loại tà thuật quỷ dị để duy trì sự sống, mà đó… lại là một câu chuyện khác rồi.