Mục lục
Ngư Thúc Quái Đàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cũng đã gần mười năm rồi nhỉ, lúc tôi còn là thiếu niên, mỗi năm đều phải ra ngoài phiêu bạt cả mấy tháng.

Có khi thì ở Tây Tạng, có lúc thì ở Nam Tân Cương, nhưng thời gian ở Vân Nam thì lại nhiều hơn.

Vân Nam mỹ nữ nhiều, nhất là ở Đại Lý, những cô gái của Bạch tộc* ven biển, đem theo chút ngại ngùng, rót cho bạn một ly rượu gạo tre, sau đó như con hươu nhỏ chạy đi chỗ khác.

(Bạch tộc: là dân tộc thiểu số đứng thứ 15 ở Trung Quốc, chủ yếu phân bố tại Vân Nam, Quý Châu, Hồ Nam các tỉnh, trong đó, người dân Bạch tộc sinh sống nhiều nhất ở Vân Nam, đa phần là ở tỉnh Vân Nam Đại Lý Bạch tộc châu tự trị. Ngoài ra ở Tứ Xuyên và Trùng Khánh đều có phân bố rải rác.)

Rượu gạo thơm phức, hồ Nhĩ Hải mênh mông, xa xa chèo tới những chiếc thuyền nhỏ, có một cô gái đang thấp giọng hát nhạc sơn ca, không khí nồng đượm mùi vị ngọt ngào.

Tôi ở Đại Lý được hai tháng, trước lúc đi, cô gái đó mắt rưng rưng đưa cho tôi một đĩa điêu mai, để trên đường tôi có mà ăn.

Sau này tôi mới biết là, điêu mai là thực phẩm đặc sản của Bạch tộc, trước là dùng nước vôi trong để ngâm mận, phơi khô rồi mới lấy dao khắc lên phần thịt mận hoa văn các kiểu, rất là phức tạp.

Hơn nữa, điêu mai này không phải tùy tiện tặng người khác đâu, bởi vì đây là món ăn của những cặp phu thê mới cưới cùng nhau đối thực, được xem là tín vật định tình để tặng cho tân lang.

Cô gái đó, đã khắc tên ở Bạch tộc của mình lên mỗi quả mai, chi chít từng quả, như sợ là tôi sẽ quên đi cô vậy.

Tôi làm sao mà quên em ấy được chứ?

Thật xin lỗi…

Chúc em hạnh phúc.

Nữ tử Tây Tạng gan lớn táo bạo.

Một năm nọ, tôi đến miền Nam Tây Tạng để khảo sát, bị ngã từ trên vách đá xuống, gãy cả xương chân, chỉ có thể ở nhờ nhà của một hương gia Tạng tộc để dưỡng thương.

Miền Nam Tây Tạng còn rất lạc hậu, đa phần là họ săn bắn, mỗi lần săn được mồi thì ca hát nguyên đêm, nướng thịt để ăn, uống rượu lúa mạch, mọi người quây quần bên lửa trại nhảy múa.

Tôi không có tham gia săn bắn và nhảy múa, nên đành kể chuyện cho họ nghe vậy. Có một cô gái Tạng tộc rất thích nghe tôi kể, đôi mắt long lanh chớp chớp, đang kề sát vào người tôi, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng vì hơi lửa.

Ngày thứ hai, tộc trưởng đức cao vọng trọng của họ kêu tôi đến từ đường, có việc quan trọng phải bàn với tôi, nói con gái của ông nhìn trúng tôi rồi, nếu tôi cưới cô ấy, lễ bồi giá của tôi có bốn mươi con bò Tây Tạng và đàn dê trên núi…

Còn có cả dân tộc Cossack* ở bên Tân Cương.

(Dân tộc Cossack: hay còn gọi là Kozak hoặc Cô-dắc, là một dân tộc du mục sống ở Đông u và phần nằm trên lãnh thổ Châu Á của nước Nga.)

*Ủa sao tự nhiên chú Ngư có số hưởng vậy :)))*

Cô gái nói với tôi, dân tộc của họ chỉ có rượu mạnh và tình yêu.

Tằng nhân tửu túy tiên danh mã, sinh phạ tình đa lụy mỹ nhân*.

(Câu này có nghĩa là từng vì say rượu mà cưỡi ngựa đi ngàn dặm, chỉ sợ sự đa tình của mình sẽ liên lụy đến người đẹp.)

Bây giờ nghĩ lại, thời trai tráng phóng túng vô biên, cũng làm tổn thương rất nhiều cô gái, thật là tội lỗi mà.

Cũng hy vọng họ sẽ được hạnh phúc.

Được rồi, sám hối cũng xong rồi, dưới đây sẽ là câu chuyện của chúng ta hen.

Đó cũng là câu chuyện xảy ra ở thời niên thiếu, lúc đó tôi đang du lịch ở Nam Tân Cương. Những người biết đến Nam Tân Cương hẳn cũng sẽ biết, ở đây chủ yếu là sa mạc và vùng hoang mạc Gobi mênh mông, xung quanh yên tĩnh đến nỗi tiếng gió cũng không thể nghe được, đó chính là sự cô độc không đáy vô tận.

Ở tại nơi này đây, tôi đã nhìn thấy một quán trọ.

Vâng, sự thật rành rành nhé, chính xác là một quán trọ đó.

Quán trọ đó tên là “Khương Nam nhân gia”, là phong cách điển hình của Giang Nam, tường trắng ngói đen, hai bên cột đối hai câu thơ: “Nhân sinh như nghịch lữ, ngã diệc thị hàng nhân*”, với phong cách tươi sáng mạnh mẽ như vậy, ở tại những nơi như này thì thật là kỳ quái.

(Nhân sinh như nghịch lữ, ngã diệc thị hàng nhân: nôm na nghĩa là cuộc sống như những cuộc hành trình, mà chúng ta là người đi đường vậy đó.)

Phải biết là, nơi đây là hoang mạc Gobi, cách huyện thành xa nhất cũng phải mấy trăm cây số, tại đây hoặc là chút gió cũng không có, không thì một miếng gió thôi cũng có thể phủ lên nửa năm cát bụi tích tụ lại, quanh năm suốt tháng chẳng có một bóng ma nào thì làm sao có khả năng tồn tại một quán trọ chứ!?

Tình huống lúc đó, đừng nói quán trọ, dù là động ma hố quỷ thì cũng phải chui vào, chỉ cần không phải ảo ảnh là được.

Đương nhiên thôi, nơi này nếu như có động yêu ma quỷ quái gì, vậy thì tôi hy vọng chủ nhân của nó là một yêu nữ chân dài ngực to đẹp cực kì.

Vẫn tốt, tuy là không có cô em nào chân dài ngực to, nhưng cũng còn những trái dưa hoàng kim ngọt lịm, rượu sữa ngựa thơm phức, cùng với chiếc giường ngăn nắp sạch sẽ.

Ăn no uống đủ, tôi thở phào nhẹ nhõm, ngồi ở cái ghế bố trước cửa quán trọ, thoải mái nhìn quang cảnh của sa mạc.

Qua một hồi, chủ tiệm cũng bước ra, ngồi kế bên cái ghế bố, lãnh đạm nhìn xa xăm, như đang trông chờ điều gì vậy.

Đây là một người đàn ông trung niên phong độ, hiền lành và khiêm tốn, cũng như y phục của ông đang mặc, được ủi thẳng tắp, không dính một chút bụi trần.

Tất nhiên người như vậy sẽ có một câu chuyện.

Nhưng hỏi tới thì ông lại không nói, nên tôi đành không hỏi nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK