Bạch gia nhìn Tiểu Bàng nói: “Cái tủ gỗ lim này đích thực là một loại tà thuật ở Nam Dương, nó muốn lấy mạng của cậu đấy.
Cái tủ đó, là được dùng từ ván gỗ quan tài của bảy người chết oan mà tạo thành, âm tà vô đối, nếu như để lại trong nhà thì nhất định sẽ có người bị khắc chết vì nó.
Bây giờ anh mới hiểu ra là, khó trách sao mà có người muốn giành phòng với anh, thì ra đây chính là nguyên nhân…
Anh lại hỏi: “Vậy cái thai bằng ngọc này rốt cuộc là có chuyện gì?”
Bạch gia không nói gì nữa, chỉ lạnh nhạt nói thứ này rất tà môn, cho nên ông cũng không rành lắm.
Tiểu Bàng vừa nghe ông nói xong, liền nôn nóng muốn đem cái ngọc hồ lô đó đi, nói anh đi tìm thêm vài người xem sao chứ không dám chậm trễ lỡ việc.
Bạch gia lúc này mới nói sự thật, kêu là cái hồ lô ngọc này đừng đem đi lung tung, nó thuộc loại vừa chính vừa tà, là một vật hiếm lắm mới có được.
Theo phân tích của ông, cái tủ này được lắp ráp bằng bảy tấm ván gỗ của hung quan, có thể bình thường chỉ là công cụ cất giữ cái hồ lô ngọc này thôi. Chứ nó chắc chắn được cung phụng ở một nơi nào đó, nhưng lại không biết vì sao lại lưu lạc ở bên ngoài… Có thể là do bị trộm đi cũng không chừng.
Sau này, cái tủ đó bị người không sành nghề nhìn trúng, thấy nó u ám muốn hại người, cho nên thuận tiện vứt ngay chỗ của Tiểu Bàng, ngược lại khiến cho anh nhặt được bảo vật.
Bạch gia cũng thẳng thắn nói, cái thứ này đúng thật là một bảo vật, nhưng rất tà tính, bảy người chết tức tưởi đó mới có thể áp chế được nó, theo phúc khí của Tiểu Bàng thì dự là cũng không hưởng được, chi bằng nhường nó cho ông, đổi lại nửa đời sau phú quý.
Ông dang rộng cánh tay, nếu Tiểu Bành nguyện ý nhường lại, thì mọi thứ ở đây ông đều không cần nữa.
Nhìn thấy Tiểu Bàng do dự, ông lại lạnh lùng nói thêm một câu: Nếu như Tiểu Bàng không chịu, chỉ dựa vào ám khí của trái hồ lô này, e là không thể sống nổi qua hôm nay.
Bạch gia tử thẳng thắn bộc trực, sống chết cũng muốn sở hữu được cái hồ lô đó, thôi thì anh đành cắn răng ra giá trên trời, ngay lập tức Bạch gia liền gật đầu, thuận tay đem cái hồ lô đó rời đi.
Tiểu Bàng uống một ngụm rượu, cùng tôi cảm khái, lúc đó anh chỉ thuận miệng nói như vậy thôi, ai ngờ rằng ông lại cho là thật, sau này mới biết, dựa theo lời của Bạch gia, kỳ thực chính là căn nhà cũng tất cả các món đồ cổ đều tặng cho Tiểu Bàng hết.
---
Tôi nhịn không được liền hỏi anh: “Cái đó là gì sao mà quý giá vậy??”
Tiểu Bàng nói, sau này anh mới biết được, cái vật đó có thể thông thiên, đừng nói là một ngôi nhà, cho dù là muốn lấy toàn bộ gia sản của Bạch gia thì ông cũng chấp nhận.
Anh nói tiếp: “Cậu từng nghe qua bào thai Côn Lôn chưa?”
Theo <Táng Kinh> nói, bào thai Côn Lôn chính là tiên thai được kết tinh từ thiên địa sơn thủy. Nó ở trong lõi của một dãy núi tích tụ những thứ tốt nhất của thiên hạ và cũng là đất địa có phong thủy tốt nhất được tích lũy hàng vạn năm mới có thể kết tinh ra một bào thai bằng ngọc trắng, đây chính là bào thai Côn Lôn.
Miếng linh thạch nuôi dưỡng tôn hầu tử trong <Tây Du Ký>, chính là bào thai Côn Lôn đấy.
Núi Côn Lôn này tự cổ đã được xưng là tiên mạch, nếu như có người có thể đào được bào thai bằng ngọc này, rồi chôn mình vào đó, hấp thụ tinh hoa của đất trời, lâu dần thì có thể thành tiên, cho nên các đế vương thời đó đều điên cuồng truy tìm nó là vậy.
Từ cổ xưa cho đến tận bây giờ, thì cũng chỉ Hoàng Đế mới có thể tìm được nơi có tiên thai, rồi tự chôn mình vào đó, không có thêm người thứ hai.
(Dành cho ai muốn biết đến vị khai tổ Trung Hoa này: Hoàng Đế )
Nghe nói là, nếu như có thể tìm được nơi nuôi dưỡng tốt cái bào thai Côn Lôn, dùng bí thuật phong ấn nó vào trong bảo ngọc, cũng có thể che giấu ý trời, đưa chính mình chôn vào trong giống nòi của tiên thai, tước đoạt đi sự tạo hóa của nó, mượn cớ thành tiên.
Anh ta cảm khái, đều nói Bạch gia là thần tiên sống thời đó, thông thiên triệt địa, ai mà ngờ được, thì ra là ông muốn thành tiên đâu!!
Tôi hỏi anh: “Vậy sau này Bạch gia đâu?”
Tiểu Bàng lắc đầu: “Ngày thứ hai ông có được bạch ngọc thai thì ông biến mất rồi, từ đó không còn thấy xuất hiện nữa.
Tôi lại hỏi anh: “Vậy cửa tiệm ở Nam Dương thì sao?”
Anh đáp: “Vào tối hôm đó, cửa tiệm liền xảy ra một trận hỏa hoạn, mọi người đều bị thiêu chết trong đó, không ai có thể thoát ra được!”
Tôi gật đầu: “Đúng thật, chuyện lớn như vậy, Bạch gia cũng không thể tin được!”
Tiểu Bàng gật đầu, nốc hết một ly rượu, giống như đang cảm khái, lại giống như đang thở dài: “Cũng may là tôi không tham lam!”
Anh nói tiếp: “Không thể ngờ a, thì ra cái đứa bé gọi tôi là ba, nó không phải tiểu quỷ, lại cư nhiên là Côn Lôn tiên thai! Phúc khí của tôi, đúng thật là tề thiên mà!”
Tiểu Bàng lại lẩm bẩm: “Mười mấy năm nay, tôi vẫn luôn đợi Bạch gia đến tìm tôi, nhưng tiếc là chẳng thấy đâu… Sau này tôi mới hiểu, không phải là ông không muốn khử đi tôi, mà là do cái bào thai đó không cho…”
Anh trầm mặc, chỉ liên tiếp nốc cạn từng ly rượu, cười ha hả một mình.
Anh uống quá chén rồi!
Lúc ra cửa đi về, nhìn bên ngoài cổng trường đại học đang ồn ào náo nhiệt, Tiểu Bàng nhỏ giọng nói một câu: “Bao nhiêu năm rồi, không biết đứa bé đó đã lớn khôn chưa?...”
Tôi không quay đầu nhìn.
Tôi biết rằng, nước mắt của anh nhất định ra rơi ra rồi…