Có một bộ phim thời xưa, <Khách đến từ núi Băng Sơn>, cái người culi có đôi mắt to nhất tên A Y chính là người ở khu đó.
Cũng may bác tài xế chở tôi là người có kinh nghiệm, ông ấy họ Bạch, tôi gọi ông là Bạch sư phụ.
Bạch sư phụ là lính lái xe bên khu vực Nam Tân Cương được 20 năm rồi đấy, ông chuyên gửi đồ tiếp tế đến đồn núi Côn Lôn.
Núi Côn Lôn là cái nơi gì chứ, đó là đạo trường của Tây Vương Mẫu*, là nơi người phàm có thể ở lâu được sao?
(Tây Vương Mẫu Nương Nương trên gg sẽ có đủ thông tin nhé!)
Các phản ứng cao nguyên, cao hàn, âm 30 mấy độ, hồ băng lớn, tuyết lở, các trận đại phong, thiếu oxy, ma quái, ba cái trò tà môn đều có đủ cả!
Bạch sư phụ nói, có lần ông đi qua tầng băng lớn bị nứt, xe thì bị tắt máy, lúc sửa xe thấy miếng băng lớn phía dưới trong đó chằng chịt toàn là người chết không!!!
Là người chết thật luôn đó!
Những người đó mặc trên người bộ đồ lính cũ, một người dựa sát một người, như là đang ngủ vậy, thần thái an nhàn, đội hình còn là ngay ngắn nữa chứ, giống như là một quân doanh đột nhiên bị đóng băng vậy, nhìn khủng khiếp thật sự.
Ông không rành những người đó là binh lính ở đâu, sau này nghe người khác kể lại, họ bảo những quân phục đó của lính cách mạng.
Quân cách mạng thì làm sao mà đi đến núi Côn Lôn, lại vì sao mà chết tập thể ở đó được?
Không một ai biết chuyện đó cả.
Về sau Bạch sư phụ mỗi lần lái xe qua khúc tảng băng lớn kia, đều ngừng xe lại, châm mấy điếu thuốc ở đó, ông luôn cảm thấy rằng những người ở đó đang bảo vệ vật gì vậy, giống như là đang nhìn chằm chằm vào mình."
Anh Quang nói: "Tôi á, thời đó rất là sùng bái Bạch sư phụ, trên đường đi không ít lần tôi mồi thuốc, mời rượu ông, lúc tâm tình ông vui, thì cũng chỉ dạy tôi một số việc cấm kỵ khi lái xe đêm.
- Nếu như trên đường có gặp phải động vật, thì nhanh chóng rải ít tiền xuống đường, đây không hẳn là chuyện xấu, đó có thể cứu được mình một mạng, còn được gọi là nộp tiền mua mạng. (Như là của đi thay người vậy, đóng tiền thuế cho cái mạng của mình)
- Gặp phải quỷ đả tường, đây cũng không phải là chuyện xấu, nhưng cũng phải dừng xe, đừng lái về phía trước nữa, vì phía trước có thể là vực thẳm, ngõ cụt, ma đói, đây cũng là đang cứu mạng của mình đấy.
- Đáng sợ nhất là quỷ xa lộ*, chính là vốn dĩ chỉ có một con đường lớn, đột nhiên xuất hiện hai ngã rẽ, loại này là muốn lấy mạng nên phải lập tức dừng xe, có chết cũng không nên chạy tiếp nữa.
(Quỷ xa lộ: người chết vì tai nạn giao thông trên đường tạo thành)
Dựa theo cách nói của Bạch sư phụ, thì đa phần bọn ma ngáng đường đều là ma hiền, là cứu người đấy, có khi thậm chí là do tổ tiên hiển linh, đang bảo vệ mình.
Quỷ xa lộ thì đều là ác ma, bọn nó đều dùng thuật che mắt, để cho bạn chọn giữa 2 ngã. Bạn nghĩ bạn sẽ có một nửa cơ hội sống sót sao?
Tôi nghĩ, thật ra hai ngã đó đều là vực thẳm và vách đá, xe chạy ngã nào cũng có chuyện."
Anh Quang cũng cảm khái: "Nói ra thì cũng lạ, tôi lái xe bao nhiêu năm nay, nhiều khi sẽ đi qua một số nơi, những nơi đó cứ 2 3 ngày thì lại có chuyện.
Mà nguyên nhân tai nạn đều như nhau, một con đường vừa rộng vừa sáng, vậy mà tài xế cứ lủi vô con hẻm nhỏ phía bên vách núi để chạy, ấy là gặp phải quỷ xa lộ rồi.
Nhưng mà dựa theo cách nói của Bạch sư phụ, cái đáng sợ nhất chính là quái vật lên xe, mà cái đó cuối cùng là chuyện gì xảy ra, ông không nói với tôi, chỉ nói là nếu vạn nhất đụng phải, căn bản là cửu tử nhất sinh rồi."
Anh Quang nói: "Con mẹ nó ấy vậy mà xui đến nỗi, lần đầu tiên lái xe, thì bị anh đụng phải rồi!!!"
Anh kể là: "Lúc đó, tôi và Bạch sư phụ đã đến địa phận của Nam Tân Cương, xung quanh đều là núi hoang, sa mạc, chiếc xe chạy dọc theo núi lớn, sa mạc chỉ có một đường thẳng, khô khốc đến nỗi khiến người muốn treo cổ.
Lúc mới đầu, tôi lái buổi sáng, Bạch sư phụ lái ban đêm. Sau trên đường mấy ngày cũng không thấy một bóng xe nào, nên tôi và Bạch sư phụ đã thay ca, tôi bắt đầu lái ban đêm.
Bạch sư phụ dặn dò tôi, nếu như có cái gì đó không ổn, thì lập tức kêu ông dậy, chỗ này nó linh lắm, chỉ cần không cẩn thận thì chúng ta sẽ không ra được đâu.
Bạch sư phụ nói không sai tí nào, vào Nam Cương ngày thứ 3, thì tôi đụng phải tà rồi.
Bây giờ nghĩ lại, lái xe đêm ở Nam Tân Cương cũng đặc biệt lắm.
Khí hậu rất trong lành, một mặt trăng treo cao cao trên trời, nhiều ngôi sao to to, thật sạch sẽ, thật rõ ràng.
Sa mạc Gobi phủ đầy ánh trăng, trên mặt cát, trên núi hoang, đều phủ đầy từng lớp từng lớp băng, trong như thủy tinh vậy, khiến người nhìn vào thật cảm động, rất muốn rơi lệ.
Ừm.... Chính là cảm động đấy!
Có đôi khi bên phục địa sa mạc đột nhiên lóe lên ánh đèn lớn, còn có thứ giống như pháo hoa vậy, cả ngọn núi sáng như ban ngày, nhưng mà nhìn thì thấy ngọn núi đó chỉ là một núi hoang bình thường, vậy thì đống pháo hoa này từ đâu mà có?
Bạch sư phụ mới bảo là: Đây đều là những bộ đội bí mật của Trung Quốc, trong các dãy núi sâu đều có cơ địa, đây là bí mật làm thí nghiệm, khi quen rồi thì tốt.
Ông còn nói là, Nam Tân Cương có một số nơi đang nhốt giữ một vài con quái vật, có đôi lúc sẽ xảy ra vấn đề, những pháo lửa đó là dùng để đánh quái vật đấy.
Tôi vốn dĩ tưởng ông nói điêu thôi, nhưng không ngờ tôi thật sự gặp phải.