Ông đem những huyết băng đó làm tan đi hết, xác nhận chỗ hở đã không còn vật gì trở ngại, rồi đem những đuốc lửa treo lại lên sợi xích sắt, dùng hết sức lực, đạp mạnh cái nắp của đỉnh cổ qua bên kia.
Đồng thời, cơ thể ông như đang chơi xích đu vậy, đung đưa qua lại.
Chỉ nghe được một tiếng “ken két…”, cái nắp đỉnh cực lớn cứ theo đó mà rơi xuống vực sâu.
Cái nắp đỉnh rơi xuống không lâu, liền nghe được tiếng va vào thành đá, cùng tiếng vang vọng khi rơi xuống, bên dưới đã truyền đến không biết bao nhiêu tiếng vang buồn bã “ting, ting, tong, tong…”
Biệt bảo nhân đang giữ cơ thể mình trên bàn xích, hai tay nắm chặt lấy những sợi xích, đem cây dao tai bò ngậm lên miệng, trân mắt nhìn kỹ cái đỉnh lớn đó, xem thử bên trong sẽ xông ra thứ gì.
Đợi được một lúc, nắp đỉnh cùng tiếng va đập của tường đá càng lúc càng xa, chỉ còn lại những tiếng vang nhỏ xíu.
Ông thầm giật mình, dựa theo tiếng va đập của nắp đỉnh, cái vực sâu này nói ra cũng còn sâu tận mấy trăm mét. Đây rốt cuộc là nơi nào vậy? Sao mà có thể sâu thế? Phía dưới lại chứa đựng thứ gì đây?
Ông bắt lửa một cây hỏa chiết tử, đem ánh sáng đưa vào trong cái đỉnh đó, nhưng lại thấy ngọn lửa đó chớp một cái, cây hỏa chiết tử lại tắt lửa không đúng lúc thế chứ!!
Chuyện này có gì đó lạ lắm, không lẽ vì chướng khí trong đỉnh quá nặng mới khiến cho cây hỏa chiết tử bị dập lửa?
Ông lại thay đổi góc nhìn khác, lại nhóm lửa ba cây hỏa chiết tử. Trong đó có hai cây đưa vào trong đỉnh liền bị dập tắt, còn lại một cây vừa hay lại nằm trên thành đỉnh, đang cháy với ánh lửa mờ nhạt.
Trong lòng ông liền ngấm ngầm gật gù, cúi thấp đầu xuống, nhìn kĩ từ phía thân đỉnh, biết được phía trong đỉnh là một màu đen như mực, chứ chẳng thấy gì cả, chỉ có cây hỏa chiết tử đó đang phát ra ánh sáng xanh mờ nhạt, vừa thần bí lại vừa quái lạ.
Đang không biết phải làm sao cho vừa, thì nghe được tiếng sột soạt trong cái đỉnh truyền đến, giống như trong đỉnh có thứ gì đó vậy.
Cho dù là cao nhân lớn dạ, cũng không tránh khỏi kinh ngạc “ayda” một tiếng, xích sắt trên người càng giữ chặt hơn.
Lúc này, chuyện kinh khủng nhất đã xuất hiện - cây hỏa chiết tử thứ ba cũng bị dập tắt rồi.
Ông ở phía trên sợi xích nhìn thấy rõ rõ ràng ràng, cây hỏa chiết tử thứ ba đang cháy ngon lành, đột nhiên từ trong cái đỉnh cổ đó thò ra một cái tay, đem cây hỏa chiết tử đó dập tắt đi.
Trong cái đỉnh đó, vậy mà lại giấu một người sống bên trong à!!!
Ông hít một hơi lạnh, tứ chi bắt đầu đông cứng lại, nghĩ là lần này có thể sẽ bỏ mạng tại đây thôi.
Không ngờ rằng, trong đỉnh này lại phong ấn một bộ thi sát*, nhìn bộ thi sát này e là đạo hạnh không ít, thì ra dùng chiếc đỉnh cổ này để trấn áp nó.
(Thi sát là trạng thái giữa xác chết và cương thi, nếu như thi thể cứng lại thì gọi là cương thi, thi sát là trạng thái chưa đạt đến mức độ của cương thi, còn được gọi là xác sống, xác chết sống lại trong các bộ phim.)
Ông chỉ hận bản thân mình quá tùy ý, đem nắp đỉnh mở ra, hôm nay ngủm ở đây là chuyện nhỏ, nếu như phạm phải tội lớn, vậy thì hối hận cũng không kịp nữa.
Nghĩ đến đây, ông vội vàng lấy một cây phi tiêu giấu trong người, một phát làm rơi đuốc lửa.
Ngọn đuốc lăn xuống vực sâu, lúc đầu còn chiếu sáng sợi xích sắt đó, lúc sau chỉ còn những tia sáng nhỏ nhoi, xung quanh chìm vào bóng tối triệt để.
Vào lúc này, dưới vực sâu truyền đến tiếng vang tong tong từng chập, hình như là có thứ gì đó đang bò lên thì phải.
Ngay lúc ông không biết nhanh chóng bò lên trên hay là ngồi yên để quan sát, thì trong cái đỉnh lớn liền phát ra âm thanh, giọng nói đó nghe thật lạnh lùng: “Đợi nó lên tới đây thì ngươi sẽ chạy không thoát đâu.”
Ông ngẩn ra một hồi, mồ hôi lạnh từ trán nhiễu từng giọt.
Ban đầu ông còn không dám tin, nhưng câu nói đó nghe rành rọt từng chữ, đích thực là do con người nói ra, âm thanh cũng rõ rõ ràng ràng đến từ cái đỉnh đó.
Ở trong cái vực sâu tựa như không đáy này, bị những sợi xích sắt chi chít khóa lại, bị huyết dịch niêm phong ở trong cái đỉnh to lớn, thì ra lại là một con người còn sống sờ sờ đây!!!
Trong cái đỉnh to lớn đó không phải là ma quỷ, thi sát, mà lại là một con người còn sống đây này!!!
Nhưng mà cái đỉnh này bị người ta dùng da thú, huyết thú niêm phong chặt chẽ, bên ngoài bị kết đông một lớp băng, lại không biết được treo ở đây bao nhiêu năm rồi, tại sao người vẫn không chết thì còn là một dấu chấm hỏi.
Bạch công tử nói, sau này ông cố của anh dẫn theo người đó rời khỏi vực sâu của huyết hà.
Trên đường về, cái người mà không biết là yêu ma hay quỷ quái nhìn ông cố anh nói, thiên hạ sắp đại loạn rồi, muốn giữ mạng thì đi tới vùng Đông Nam đi, rời khỏi thổ đất này mới có thể giữ mạng.
Sau này quả nhiên là thiên hạ đại loạn, cũng may là ông được cao nhân chỉ điểm, đã sớm dẫn theo gia đình rời quê đến Nam Dương, đỡ được cái là những năm làm Biệt bảo nhân, gia sản cũng dư dã, sau này vận may không tồi, đầu tư vào một vài mối làm ăn cũng nổi tiếng đó đây, cuối cùng trở thành một trong số những gia tộc giàu nhất.