Anh cho một ví dụ, điển hình nhất là thánh chỉ trong phim cổ trang. Trong phim đều là một lão thái giám giá đọc kinh bạch, họ đều sẽ đọc như này: Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết...
Câu này là sai rồi, cách đọc thánh chỉ không phải như vậy, đọc suông phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, ngữ pháp này cũng chẳng ăn nhập vào đâu cả.
Cách đọc thật sự nó là như vầy: “Phụng, thiên thừa vận, hoàng đế chiếu, viết…”
Tôi nhịn không được liền ngắt lời anh: “Thôi, thôi, được rồi, được rồi, đừng có mà diễn nữa. Tôi chỉ muốn hỏi là, có vật nào thể hiện rõ nội tình của một thế gia đại tộc không? Như tự họa đồ cổ chẳng hạn???”
Anh đáp là: “Tự họa cổ đấy à, cái này khác biệt lớn quá, không dễ nói.”
Tôi nói: “Mấy năm trước, có một siêu cấp tỷ phú đã bỏ mấy tỷ ra để đấu giá về một chiếc Kê Hàng bôi thời vua Thành Hóa, còn dùng nó uống một tách trà, cái này thật là ngầu quá đi mà.”
Bạch công tử dùng một ánh mắt quái dị nhìn tôi nói: “Ngầu mà anh nói là ở chỗ nào?”
Tôi đáp: “Còn phải hỏi, đương nhiên là cái tách trà mấy tỷ đó rồi.”
Bạch công tử liền nói: “Vậy anh bây giờ, cũng có thể nói chính mình ngầu cực rồi.”
Tôi chợt hoảng hốt, mới hiểu được ý của anh, tay run lẩy bẩy, cái tách trà mấy tỷ trên tay xém chút nữa là rơi xuống đất rồi.
Bạch công tử cười to, nói rằng đừng căng thẳng quá, tuy cái này cũng là Kê Hàng bôi, nhưng chỉ là tác phẩm phỏng chế của thời nhà Thanh thôi, cho dù nó cũng được làm từ gốm nhưng chẳng quý giá là mấy.
Tôi cảm khái một tiếng: “Hết cả hồn, tôi nói mà, sẽ không có ai dám lấy cái tách mấy tỷ dùng để uống trà hằng ngày đâu nhỉ?”
Bạch công tử lại nói: “Cái này thì cũng khó nói lắm. Tôi nhớ có lần anh từng kể qua, ở Nam Tân Cương gặp một quán trọ, người chủ trong quán trọ đó là một người Giang Nam nho nhã phải không???”
Tôi liền gật gật đầu.
Bạch công tử nhìn tôi, nói: “Đó là cha của tôi.”
Tôi bị dọa một phen, hèn gì Bạch phu nhân lại mời tôi qua đây, rồi còn suốt ngày hỏi tôi về chuyến du lịch ở Nam Tân Cương, thì ra túy ông chi ý bất tại tửu*.
(Túy ông chi ý bất tại tửu: ý không ở trong lời; có dụng ý khác.)
Tôi lắp bắp nói: “Nhưng mà, ông nói, ông nói là vì…"
Bạch công tử gật đầu, đáp: “Đúng vậy, ông là do năm xưa bị một hồ nữ mê hoặc, sau này bỏ rơi vợ con đến Nam Tân Cương tìm cô ta.”
Tôi không biết nói gì cho phải, năm đó cảm thấy Bạch tiên sinh làm việc thật tiêu sái phong lưu, nhưng nhìn lại Bạch công tử hiện giờ, thì bất giác cảm thấy có chút đáng thương.
Bạch công tử mỉm cười: “Đó là những chuyện đã qua rồi, lúc nhỏ tôi ít tiếp xúc với ông, nên tình cảm cũng lạnh nhạt đi không ít, sau này có cơ hội tôi sẽ đến Nam Tân Cương thăm ông ấy vậy.”
Anh nói là, chiếc Kê Hàng bôi của thời vua Thành Hóa đó, trên đời chỉ tồn tại vỏn vẻn mười cái thôi, trong số đó thì sáu cái đã được sưu tầm tại các viện bảo tàng lớn. Còn lại bốn cái, nhà anh có hai cái, nhưng cũng bị ông đem đi mất tiêu, nếu như tôi may mắn, dự là có thể đã dùng qua cái ly đó để uống trà đấy.
Tôi giật phắt người dậy, lúc đó tại Nam Tân Cương, ông chủ tiệm nho nhã đó đã mời qua tôi uống trà, chính là cái Kê Hàng bôi y đúc như cái này, tổng cộng hai cái, ông một cái, tôi một cái.
Nhưng lúc đó tôi vẫn thản nhiên, không hề biết rằng cái tách trà đó lại quý giá đến vậy, nếu như lúc đó tôi mà biết, thì có thể làm rơi nó bất cứ lúc nào hoặc đổi thành cái bát uống rượu rồi.
So sánh thì, Bạch tiên sinh vẫn là còn trẻ a.
Mà như vậy cũng tốt, có một chút khí chất, có vài người như cha của anh, càng nhìn càng giống kiểu thất thấu, khiến người ta có cảm giác sợ hãi.
Tôi hỏi anh: “Nói vậy thì đồ cổ bằng gốm sứ là quý giá nhất sao?”
Bạch công tử lắc đầu, nói: “Thật ra những sưu tập đỉnh nhất từ đồ cổ, gốm sứ, tự họa, đều ngang hàng với nhau, rất khó để nói cái quý giá nhất lắm. Nhưng mà trong giới đều công nhận chung rằng bất kể là vật sưu tầm nào, cái đáng giá nhất vẫn là những thứ từ tôn giáo, ví dụ như Phật cốt xá lợi, kinh tập bằng máu của Trương chân nhân, tượng Phật Thích Ca Mâu Ni cùng với thánh vật của các giáo phái, những thứ đó đều là bảo vật vô giá."
Tôi nói tiếp: “Đây là những bảo vật trong truyền thuyết thôi, vậy còn các thế gia đại tộc thường sẽ sưu tầm những gì mà vật đó có thể nhìn thấu được nội tình của gia tộc?”
Bạch công tử suy nghĩ, rồi nói ra hai chữ: “Gương cổ.”
Tôi không hiểu liền hỏi: “Cái anh nói là cái gương trong thời cổ đại đấy à? Cái gương cổ bằng đồng đó sao?”
Anh ta gật đầu: “Chính là cái gương đồng cổ đó đấy.”