Tiếp đó ông lấy một cái chuông đồng, lắc vài cái, lại niệm vài câu, cơ thể của Bạch công tử lập tức mềm nhũn, ngã nhào xuống mặt đất.
Ông bảo là, Bạch công tử không phải bị bỏ ngải, mà là bị trúng Tình Cổ.
Bạch phu nhân đại nộ, nói: “Thanh niên trẻ người non dạ, trêu hoa ghẹo nguyệt, anh anh em em thì cũng thôi đi! Sao mà lại có cái tà thuật khốn nạn này cơ chứ, nếu yêu thì còn đỡ, không yêu thì phải chết! Loại người như vậy, ai mà dám rước vào nhà chứ hả! Vẫn mong pháp sư hóa giải nó giùm tôi!"
Ông gật đầu đáp: “Cổ thuật của Miêu Cương cùng với ngải Nam Dương vốn là chung cội nguồn, tôi sẽ hóa giải nó ngay thôi!"
Bạch phu nhân gật đầu lia lịa: “Vậy thì làm phiền đại sư rồi!”
Ông lấy từ trong túi ra một pháp khí đen sì sì, đây gọi là Mộc Điêu*, to cỡ bằng bàn tay, như một con người nhỏ đang cưỡi trên mình một con voi, nhưng mà tư thế rất quỷ dị, người nhỏ đó lộn ngược, mặt mày hung ác, nhìn rùng rợn lắm.
(Mộc điêu: tượng điêu khắc bằng gỗ)
Đợi đến lúc pháp sư đốt vài nén nhang, niệm chú, sau đó cắn đứt ngón tay giữa, từng giọt từng giọt máu nhiễu lên miệng của người nhỏ đó, mọi người ai nấy đều phát hiện đôi mắt của người nhỏ đó dần dần biến đỏ, sau đó liền bắt đầu cử động, tự mình lật người lại.
Mọi người mới biết được, thì ra không phải người tí hon này cưỡi trên con voi, mà là đảo ngược lại, cái mộc điêu này tượng trưng một người đang cõng con voi khổng lồ, con voi chính khí cương trực, tiểu quỷ hung hăng tà ác, nhe nanh trợn mắt, hai hình ảnh đối lập làm nền cho nhau càng thể hiện sự kinh khủng quỷ dị hơn.
Ngay lúc cái mộc điêu hoàn toàn chuyển mình, thì đột nhiên nén nhang thứ ba bị gãy ngang, sau đó thì nghe được tiếng răng rắc, cái nanh của con voi đột nhiên bị nứt cả một đường.
Cùng lúc đó, pháp sư trị ngải phun ra một ngụm máu tươi, phun ngay vào con voi lớn đó, máu tươi liền ngưng tụ thành huyết châu, thấm lên vết nứt của nanh voi, đường nứt đó liền dần dần lành lại.
Tất cả đều hoảng hồn, lại không dám nói gì, chỉ đành đợi pháp sư hô hấp bình thường lại rồi từ từ mở mắt, nói ra ba câu.
Câu thứ nhất: Không ngờ rằng Lam gia vẫn còn hậu nhân, con trai của bà có thể cùng cô ta quen nhau, là phúc phần của con bà.
Câu thứ hai: Cổ trùng mà Lam gia sử dụng, không ai có thể phá giải được.
Câu thứ ba: Cô ta tưởng là Bạch công tử chết rồi, cho nên mới hạ tử chú, nhanh đi tìm cô ta đi, nếu không thì muộn nhất đêm mai, hai người đều sẽ chết.
Bạch phu nhân hốt hoảng, nghĩ đây thật sự là oan nghiệp mà, ba của anh đã như vậy, giờ đến lượt anh cũng y như vậy, thật là gia môn bất hạnh, cha nào con nấy mà!!!
Nói thì nói vậy thôi, bà lập tức huy động lực lượng, đồng thời cũng xin lộ trình riêng để dùng phi cơ tư nhân trực tiếp đưa Bạch công tử đi đến Quảng Châu.
Đợi Bạch công tử đi đến nơi ở chỗ Quảng Châu thì Miêu nữ đã không ăn không uống một tháng trời rồi, nhưng mà không hề có bất kỳ biểu hiện tiều tụy nào, ngược lại càng xinh đẹp động lòng người.
Cô nhìn thấy Bạch công tử đến, rồi sờ lên khuôn mặt hốc hác của anh, nói: “Em biết anh sẽ trở về mà.”
Cô lại nói: “Nếu như đêm nay anh không tìm em, thì em sẽ đi tìm anh.”
Các cụ bên cạnh nghe được đều hoảng loạn trong lòng, thử nghĩ nếu đêm nay mà quay về không kịp thì Bạch công tử chết là cái chắc rồi, nghe cô ta nói gì xem, tự mình cũng muốn kết liễu cuộc đời để chết theo anh đấy.
Miêu nữ này, cũng thật là quật cường!
Bạch công tử rất nhanh thì đã tỉnh dậy, chỉ là cơ thể vô cùng suy yếu, sau khi dưỡng bệnh vài ngày, liền chạy nhảy như thường.
Dựa theo ý của Bạch phu nhân, nếu như con trai mình đã chọc phải một ma chương như vậy thì đành nghe theo ý của pháp sư trị ngải, cũng xem như là nối dõi cho thế gia đại tộc ngàn năm nay, muốn kết hôn thì đành cho chúng nó kết hôn thôi!
Bạch công tử dĩ nhiên là vui mừng hí hửng chạy đi nói với Miêu nữ, nhưng cô lại không đồng ý.
Cô nói: Vốn dĩ cô không để ý đến màn hôn sự này, cũng không hy vọng sẽ làm khó Bạch công tử, chỉ cần anh ấy yêu cô, như vậy là đủ rồi.
Cô lại nói: “Bọn em và người Hán các anh không như nhau. Em thích anh, thì em sẽ đến. Đến khi em không còn thích anh nữa, thì em sẽ rời xa anh thôi.”
Bạch công tử ôm chặt lấy cô, nước mắt tuôn ra như mưa, anh cảm giác được anh sắp mất đi cô vĩnh viễn rồi.
Hai người ở bên nhau được ba tháng lẻ mười sáu ngày.
Ngày mà Miêu nữ rời đi, Quảng Châu liền đổ cơn mưa lớn mà trăm năm mới gặp phải; Bạch công tử cầm lấy lá thư cáo biệt, xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần, cơn mưa nặng hạt vẫn trút xuống, phảng phất dưới ánh trăng, khắp thành phố như sụp đổ trong trận mưa dữ dội đó.
Hai người họ ở cạnh nhau một trăm lẻ tám ngày, anh vẫn còn không biết tên của cô ấy là gì.
Mọi chuyện liên quan đến cô, chỉ vỏn vẹn tám chữ trên bức thư được để lại: Trên đường thành tiên, hữu duyên gặp lại.