Tôi lại nói: “Không phải chỉ là thứ không đáng giá thôi sao? Có rất nhiều gương đồng cổ trong thời nhà Thanh và nhà Minh, cũng chỉ vài ngàn là tậu được.”
Bạch công tử lắc đầu, nói: “Tôi không nói mấy loại gương đồng đó, mà là một loại gương đồng mang tính chất pháp bảo, thế gia đại tộc đều nhất định phải có, được phân chia thành nhiều loại, có loại xua đuổi tà ma, trấn áp nhà cửa, có loại nghi thần tụ khí, có loại tàng phong tụ thủy, có loại có thể báo trước hung cát, cái trân quý nhất đó là gương phép thuật, có thể chết thay gánh nạn, tương đương như có thêm một mạng vậy. Cái gương này phải chôn sâu dưới nhà cổ, không phải diệt tộc thì không được lấy ra.
Anh nói: “Năm đó cha tôi về đến nhà tổ, điều đầu tiên bà nội kêu ông làm đó là đào cái gương cổ lên, nhưng ông lại không làm theo, nếu nghe lời thì làm gì có sự kiện Hồ yêu năm đó chứ.”
Anh thở dài nói tiếp: “Đây chính là số mệnh, không có cách nào nữa.” Sau đó anh liền kể tôi nghe vài câu chuyện thần bí của chiếc gương cổ đó…
Trung Quốc có câu, kêu là “giàu không quá ba đời”, chính là nói khởi nghiệp thì dễ nhưng giữ vững sự nghiệp mới khó, bất luận sự nghiệp lớn lao cỡ nào, chỉ cần sinh ra mấy đứa phá của, thì sớm muộn gì cũng phá sản thôi.
Cho nên các đại tộc thường chú trọng sự nuôi dưỡng cho hậu nhân mỗi đời của gia tộc, đều có địa vị rõ ràng, có người kinh doanh, có người làm quan, có người học vấn cao, nhưng vậy mới có giới hạn lớn nhất cho việc kế thừa của đời sau…
Bởi vì định hướng của điện ảnh và dư luận, đã có rất nhiều người thành kiến đối với con cháu của các thế gia đại tộc, luôn cảm thấy những người đó là ngu xuẩn xấu xa.
Chúng ta phân tích khách quan một chút, các gia tộc luôn có nền giáo dục, gia sự, kế thừa, cùng gia giáo tốt nhất, nghiêm khắc nhất, tại cái nơi được tổ tiên hun đúc từ nhỏ, nếu như muốn trở thành một người ngu xuẩn xấu xa thì thật sự là quá khó.
Có rất nhiều đứa trẻ hư của đời thứ hai, đa phần đều là con cái những các ông chủ doanh nghiệp tư nhân vừa khởi nghiệp, cha mẹ cũng không phải loại văn hóa gì, từ hoàn cảnh đó bồi dưỡng ra con cháu như vậy, có chút vấn đề cũng là chuyện thường tình thôi.
Đợi tới lúc những đứa trẻ này lớn lên, có tiền rồi cùng các đại tộc liên hôn, dùng phương thức của gia tộc bồi dưỡng đời sau của họ, thì con cháu đời sau này mới có thể tính là con cháu gia tộc lớn, cho nên vì sao người ta hay nói là phải nuôi dưỡng ba đời mới ra một quý tộc là vậy.
Thôi được rồi, lại bàn ra nữa rồi đó, chúng ta tiếp tục câu chuyện cái gương nhé.
Ngoài những quy tắc để nuôi dưỡng nhân tài của các đại gia tộc, họ cũng rất xem trọng phong thủy.
Rất nhiều người đều nói, càng có tiền, càng chú trọng phong thủy, cái này là sự thật.
Bạn đi thăm một nhà khởi nghiệp, hỏi họ làm sao tay trắng làm nên, họ cũng sẽ kể cho bạn nghe một đống chuyện lâm ly bi đát.
Nhưng sự thật là, khi họ uống quá chén, thì họ sẽ nói bạn cho bạn hay, bi đát cái rắm, đều là do vận may cả thôi!
Đúng vậy, là vận may, cũng là một mặt của thực lực, ở phương diện nào thì cũng quan trọng hơn cả chữ thực lực này.
Còn về việc làm sao để tăng vận may, vậy thì phải xem phong thủy như nào rồi.
Một gia tộc có thể kế thừa hàng trăm năm hay không thì phong thủy là quan trọng nhất.
Như gia đình họ Bạch đi, cha của anh ở Nam Tân Cương có từng nói với tôi về hoàn cảnh của gia đình anh.
Ông nói: “Tôi họ Bạch, là người Tô Châu, nhà tổ ở Giang Đông, Nghi Hưng. Từ triều đại nhà Thanh và nhà Minh bắt đầu, ở Giang Đông, Nghi Hưng đã nổi dậy bao nhiêu Giang Nam vọng tộc, như họ Chử, Tưởng, Nhậm, Trần, Ngô, Sử, Lục vân vân... Phu nhân nhà tôi thuộc quan lâm họ Tưởng, chứ không phải thuộc truyền thống vọng tộc ở Giang Đông, mà là từ Huệ Châu chuyển đến. Người Huệ Châu đặt nặng thi cử, gia tộc Tưởng Ngạc ở ngõ Đại Nhân, Cửa Nam Thành, huyện Nghi Hưng, thời nhà Thanh. Bà Tưởng Bích Vy, vợ cũ của Từ Bi Hồng (gia tộc của bà là một gia tộc có tiếng ở Nghi Hưng, tổ tiên là Hàm Đình Hầu thời nhà Hán), xuất thân từ một nhánh của họ.
Nhà của Trung Chính tiên sinh (Tưởng Giới Thạch), cũng là từ Nghi Hưng chuyển về Phụng Hóa được coi là nhất mạch tương truyền cùng chúng tôi, trước giờ vẫn qua lại với nhau. Sau này Trung Chính tiên sinh thu phục được bang Thanh Hồng ở Thượng Hải, về quê gây quỹ, cũng là chủ yếu do gia tộc chúng tôi ủng hộ.
Sau này, trước khi Trung Chính tiên sinh đi Đài Loan, chúng tôi cũng là người được biết tin trước, nguyên gia tộc đều chuyển đến Nam Dương."
“Nhà tổ của chúng tôi, là một ngôi nhà lớn có lịch sử mấy trăm năm ở Tô Châu, nghe nói là lúc xây dựng ngôi nhà này có mười tám con hạc tiên bay vòng quanh ba vòng ở khuôn viên, cho nên lúc đấy được mọi người xưng là hoa viên Bạch phủ.”