Sau này, phu nhân của tôi nghe được một chút lưu ngôn phi ngữ*, nên đã bế con tôi đến đây ở ba tháng.
(Lưu ngôn phi ngữ: những lời xì xầm đồn thổi.)
Mẹ già của tôi gọi đến từ Nam Dương, nói cô ta là một con hồ ly tinh, muốn tuyệt Tưởng gia của mình, mau mau đi đào cái gương cổ lên rồi mời cao nhân đến làm phép.
Tôi không biết nói gì, chỉ lãnh đạm đáp trả vài câu rồi cúp máy.
Ba tháng sau, vào một đêm trăng tròn, cô bưng một vò rượu lớn đến uống cùng tôi.
Cô nói là, phong tục cổ xưa của người Giang Nam, sau khi sinh con gái, ở trong sân trồng một cây long não, dưới cây chôn một vò rượu. Đợi tới lúc con gái trưởng thành, lá cây xum xuê ngoài tường, gốc cây như thác đổ, người qua đường ghé ngang sẽ biết ngay: Yo, nhà này có khuê nữ đợi cưới gả sao.
Chờ tới lúc con gái xuất giá, liền đem cây long não đó chặt đi, làm thành ba cái rương, một cái là để đựng trang sức ngọc trai, một cái là để đựng gấm vóc lụa là, một cái là đựng gối mền dệt bằng tơ tằm. Sau đó, lấy vò rượu đã chôn dưới đất hai mươi năm ra, mở nắp, chiêu đãi khách quý, loại rượu này người ta gọi nó là “Nữ nhi hồng”.
Cô rót đầy hai chén rượu rồi duyên dáng cười với tôi nói: “Khách quan, đây chính là nữ nhi hồng của <hoa viên Tưởng phủ> chôn cất ba trăm năm, để em kính anh một ly nhá!!!”
Chúng tôi cùng nhau uống rượu.
Cô nói: “Chẳng sao cả… Chỉ cần có thể ở bên cạnh anh, em đã thấy mãn nguyện lắm rồi.”
Cô lại nói: “Thật ra em cũng biết, cái gì quá hoàn mỹ thì rất khó tồn tại dài lâu. Giống như pháo hoa tỏa sáng trong đêm đen, như hoa anh đào nở rộ dưới chân núi Phú Sĩ, như tàn tuyết còn sót lại ở đoạn kiều* Tây Hồ, cái đẹp chỉ trong khoảnh khắc, nhưng nó đã cố gắng hết sức rồi. Cũng như thời khắc mà Hứa Tiên và Bạch Tố Trinh gặp nhau ở đoạn kiều, là vận mệnh của họ đã được đặt sẵn, không liên quan đến pháp hải, càng không liên quan đến tình yêu.”
(Đoạn kiều tàn tuyết: thắng cảnh ở Tây Hồ.)
Rồi cô nhìn tôi hỏi: “Anh có yêu em không?”
Tôi đáp: “... Anh xin lỗi…”
Cô cười tươi nói: “Không sao mà. Em và loài người các anh không giống nhau. Bọn em, chỉ cần tình yêu là đủ rồi…”
“Em là Khương Nam, xin hãy nhớ lấy tên của em.”
“Em nhảy một điệu cho anh xem nhé!”
Tôi nhắm mắt lại, lãnh đạm nói: “Anh sẽ vĩnh viễn nhớ lấy hơi nước trong sân, dưới cây nguyệt quế, vò nữ nhi hồng, mùi hương nồng đượm của hoa nguyệt quế, ánh trăng thanh khiết và một cô bé mảnh khảnh đang múa dưới vầng sáng đó, nó sẽ trở thành những hồi ức không thể nào xóa nhòa.”
Sau đó, cô biến mất rồi…
Tôi điên cuồng tìm kiếm khắp thành, nhưng phát hiện ra không người nào biết được cô bé đó là ai, càng không biết cô đến từ đâu và đi về đâu.
Từ hôm đó tôi bệnh nặng một trận.
Mẹ già của tôi vội vàng từ Nam Dương chạy đến, chiêu mời cao nhân thiên hạ, trói bắt hồ yêu.
Riêng tôi chỉ muốn hỏi vị cao nhân đó một câu: “Cô ấy rốt cuộc là người hay là yêu?”
Vị cao nhân nói là, đây là một con tiểu hồ ly tu luyện đã ba trăm năm rồi, cư ngụ tại đây hơn trăm năm, cho nên nói là láng giềng của anh, cũng không hoàn toàn sai.
Tôi lập tức chạnh lòng, nghĩ đến cô bé cầm vò rượu, nói đó chính là “nữ nhi hồng” của bản thân mình, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
(Tức nhà nào lấy vò nữ nhi hồng đãi khách là nhà đó gả con, cô bé đào vò rượu ra uống tức nghĩa là cô đã gả cho anh rồi. Nghe xót xa thật )
Tôi lại hỏi: “Tại sao cô ta rời đi?”
Cao nhân nói: “Tự cổ Giang Nam đã linh tú, sơn thủy chung thạch, rắn rết chuột kiến, hoa mộc cổ đằng dễ thành tinh. Nhà cổ của anh có vận khí áp thân, cho nên nó đến để tránh nạn. Về sau, có thể do xảy ra chuyện gì rồi, cho nên mới rời khỏi đây.”
Tôi hỏi: “Vậy cô ấy có trở về đây không?”
Vị cao nhân lắc đầu: “Từ nhỏ cô ta lớn lên ở đây, vận khí của nhà anh thì chính là vận khí của cô ta. Sau khi rời xa nơi này, linh khí bị lộ ra ngoài thì sẽ gặp phải ngũ lôi oanh đỉnh mà chết. Cô ta nhất định là gặp phải biến cố gì đó rất lớn, khiến cô bỏ mặc tất cả rời đi, đến cái mạng cũng không tiếc nữa. Cho nên cô ta nhất định sẽ không trở về đâu."
Tôi lại hỏi: “Vậy cô ấy có thể đi tới đâu?”
Vị cao nhân liền đáp: “Linh hồ khắp thiên hạ đều đi Nam Tân Cương, cô ta có thể đã đi đến đó.”
Tôi cảm ta vị cao nhân đó xong, rồi tôi trở về Nam Dương, đem toàn bộ gia sản, mối làm ăn đều bàn giao hết, một thân một mình đi đến Nam Cương, xây một quán trọ ở đây.
Rồi ông ngắm nhìn mặt trời lặn, nói một câu cuối cùng: “Tôi cũng không biết chắc, vị cao nhân đó đang nói dối tôi hoặc có thể là do mẹ tôi tìm cách để gạt tôi. Nhưng không sao cả, chỉ cần có một tia hy vọng, tôi cũng sẽ ở đây đợi cô ấy. Tôi chỉ muốn nói với cổ là, pháo hoa tỏa sáng trong màn đêm đen, hoa anh đào nở rộ dưới chân núi Phú Sĩ, tàn tuyết trên đoạn kiều của Tây Hồ dần dần biến mất, nhưng khoảnh khắc tuyệt vời đó vẫn mãi tồn tại trong lòng của chúng tôi, vĩnh viễn không phai nhòa.”
Rồi ông chầm chậm đứng dậy bước đi.
………..
Haizz, tôi ngồi trên ghế bố, nhìn thấy màn đêm vây quanh, cả bầu trời đầy sao, hồi ức lại mọi thứ ở Giang Nam.
Nhắm mắt lại, tôi như ngửi thấy được mùi thơm thoang thoảng nồng nàn của hoa nguyệt quế, mặt trăng từ từ lên cao, những đóa hoa lục bình màu tím đang trải dài trên mặt hồ, tiếng dế và những loài côn trùng không biết tên vang vọng trong từng bụi cỏ, lại nhìn thấy một chú chim bay ngang qua.
Đột nhiên cảm thấy mình thật sự đã già...
Và đột nhiên…
Có một chút nhớ em rồi!