Mục lục
Ngư Thúc Quái Đàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch công tử thở dài một hơi, nói: “Anh cũng xem nhẹ đại gia tộc của chúng tôi quá, loại người như cha tôi, từ nhỏ đã chịu sự nghiêm ngặt của gia tộc, làm sao có thể bị một con hồ yêu câu dẫn rồi bỏ nhà đi đến tận Nam Tân Cương? Dù cho ông tự nguyện buông bỏ tất cả, tổ tông gia pháp cũng không thể tha cho ông đâu, dựa theo tổ huấn của chúng tôi, rời kinh phản đạo sẽ bị đánh cho tới chết ngay tại từ đường đấy!!

Tôi lại hỏi: “Vậy là vì sao chứ? Không lẽ lệnh tôn cảm thấy tương lai tôi ắt sẽ là một binh khí tuyệt vời, sau này có thể đề bạt cậu??”

Bạch công tử nhịn không được phun hết ngụm trà trong miệng ra, nói: “Loại người vô sỉ mặt dày a, thì tôi thấy nhiều rồi, nhưng cái kiểu thản nhiên chấp nhận như anh thì đây là lần đầu tiên tôi gặp đấy!!!”

Tôi cười ha hả.

(Chú Ngư mắc chứng hoang tưởng hồi nào không biết luôn đó).

Bạch công tử lại quay về chuyện của gương cổ, anh nói là tấm gương cuối cùng, anh thật sự đã thấy qua, bởi tấm gương đó nó tọa lạc ngay một tòa đạo quán ngàn năm, bí mật bảo tồn hơn mấy trăm năm rồi. Gia đình anh là thế gia đại tộc ở Tô Châu, cũng là do tình cờ mới biết được bí mật này thôi.

Nhưng mà chủ nhiệm đạo quán nói qua: “Đây là đồ vật của người ta, bọn họ chỉ là thay thế bảo quản, sau này ắt sẽ có người đến lấy, căn bản là không để ai thấy được.

Tôi lại được một phen hoảng hốt: “Gì chứ? Ba cái thứ này, còn có người đặt trước mấy trăm năm à??”

Bạch công tử gật đầu: “Bởi vì phúc duyên của tấm gương này quá lớn, còn liên lụy đến một chút thiên cơ, người phàm đừng nói là muốn sở hữu nó, chỉ cần nhìn nó một mắt thôi cũng sẽ bị tổn thọ. Cho nên dù cho ở đạo quán, đây cũng là một bí mật cực lớn, chỉ có mỗi một chủ nhiệm rời đi, mới tiết lộ cho chủ nhiệm sau biết.

Tôi nhịn không được lại nói: “Thật không ngờ là đạo quán đó lại có bảo vật như này, chuyện không thể chậm trễ, chúng ta nhanh chóng đi tham quan một chuyến, nói không chừng bảo vật đó đang đợi tôi thì sao!!”

Bạch công tử không nhịn được cười liền đáp: “Cậu biết tấm gương đó có hình dáng gì sao?”

Tôi hỏi: “Hình dáng gì cơ? Lợi hại như nào thì cũng chẳng qua là một tấm gương đồng mà thôi!”

Bạch công tử liền đáp: “Đúng thật không phải là gương đồng, là một tấm gương làm bằng ngọc bích quý hiếm dài ba tấc, nghe nói nó được mài từ xương trán của Thiên Tôn đấy.”

Tôi hỏi tiếp: “Vậy họ làm sao phán đoán được ai mới là chủ nhân thật sự của tấm gương đó?”

Anh đáp: “Đó là xương trán của Thiên Tôn, đương nhiên là chỉ có Thiên Tôn mới có thể lấy được. Các bảo vật thần thánh này tự biết nhận chủ, với lại mấy năm trước đã có người đến đem đi rồi.”

Tôi hoảng hốt: “Không lẽ Thiên Tôn giáng thế ư?”

Bạch công tử gật đầu: “Mà người này, tôi và cậu đều đã gặp qua rồi.”

Tôi giật mình, không lẽ anh nói đến Mã đạo trưởng?

Nhưng mà Mã đạo trưởng là người có khả năng thành tiên nhất, nếu như đã thành tiên rồi, thì cũng kém xa với Thiên Tôn mười ngàn tám trăm dặm đi.

Bạch công tử lại nói: “Tôi có từng kể cho anh nghe, ba năm trước, ở phố Quan Tiền, tôi có gặp một vị cô nương, cô ấy nhờ tôi chuyển lời cho anh không?

Sắc mặt tôi tái mét, gật đầu lia lịa: “Vu Sinh Nhất.”

Bạch công tử tiếp lời: “Lúc đó cô ấy nói rằng, phải đến đạo quán lấy lại một vật đang được giữ ở đấy mấy trăm năm.”

Tôi: "..."

Bạch công tử cảm khái: “Cha tôi đi Nam Tân Cương, cũng chính vì cô ấy. Chuyện của gia đình tôi, chắc cậu cũng đã rõ, tổ tiên tôi lúc trước từng cứu một dị nhân nửa tiên nửa quỷ trong Hoàng Hà đại đỉnh, sau này đến Nam Dương khởi nghiệp, mới cùng mẹ tôi nhất trí liên hôn, trở thành thế gia chân chính.”

Dị nhân từng nói: “Sở dĩ ông chỉ dẫn chúng tôi, là bởi ông bói toán được hậu nhân của nhà tôi sẽ có một chút tiên duyên.”

Cái tiên duyên này, có thể là phải hơn ngàn năm mới xuất hiện một lần, tới lúc đó mọi cao nhân ẩn thế, lão quái vật, bán tiên, ác quỷ đều sẽ hiện thế, tất nhiên là ông cũng sẽ xuất hiện. Ông chỉ dẫn cho tổ tiên tôi, cũng là kết một mối thiện duyên, trên đường thành tiên, có thể sẽ có lúc cầu cứu đến nhà chúng tôi.

Ông còn để lại một câu nói, chính là một chút tiên duyên đó, đều ở trong câu nói này.

Tôi vội vàng hỏi: “Câu gì vậy?”

Anh đáp: “Trời sinh tiên thai, tay giữ tiên cảnh, trấn bạch ngọc kinh, khai thành tiên đạo, Côn Lôn động quỷ khai, vạn phật triều thánh lai, một sợi tiên trần, kê khuyển thăng thiên.”

(Trời sinh vốn đã là cái thai của tiên giới, tay giữ gương tiên, trấn giữ kinh Bạch Ngọc, sau đó khai thông con đường tiên giới. Khi động quỷ của Côn Lôn mở, thì vạn phật sẽ xuất hiện, chỉ một tí bụi trần tiên giới thì gà chó cũng được lên trời).

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK