Mục lục
Ngư Thúc Quái Đàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kể về một câu chuyện của Tiểu Bàng nhá.

Tiểu Bàng là một thương nhân buôn đồ cổ ở Phan gia viên, lúc anh còn trẻ dường như đã thu mua được một vật rất huyền diệu, gọi là Côn Lôn thi thai.

Cái thứ này rất tà môn, là một bào thai hóa ngọc, to bằng nắm tay, tai mắt mũi miệng đều nhìn thấy rõ mồn một, trông dị lắm.

Nghe nói nó đã được thông linh rồi, là tinh hoa từ núi Côn Lôn hấp thụ và tạo ra nó, muốn thành tiên rồi, có chút giống tôn hầu tử vậy. <Ma thổi đèn> và <Đạo mộ bút ký> có từng đề cập đến nó, nói là tinh hoa từ núi Côn Lôn tạo thành, là thiên táng chi huyệt tốt nhất, ý nghĩa của nó gần giống như vậy.

(Thiên táng: tục để xác trên núi cho chim, quạ mổ.)

Thứ này linh lắm, mạng không cứng tốt nhất đừng nên xem, nghe đồn là nếu tận mắt chứng kiến sẽ phải trải qua những thứ quỷ dị trước giờ chưa gặp phải, người thì chết, người thì mất tích.

Lai lịch của thứ này cũng rất thần bí, là lúc Tiểu Bàng vừa đến Phan gia viên thì nó từ trên trời “rơi” xuống.

Khi ấy, tôi đã có công việc đàng hoàng của mình, không còn phải đi phiêu bạt khắp chốn nữa, thu nhập cũng ổn, sống ở gần công viên hồ Long Đàm, cách Phan gia viên không xa gì mấy, nên khi rảnh không gì làm tôi thường đến chỗ của Tiểu Bàng mua đồ (nhưng suốt ngày bị lừa), một tới hai lui cũng thành quen, rồi kết bạn với nhau.

Lúc công việc thảnh thơi rồi, tôi liền ghé qua, anh lập tức kêu lính lác xem cửa tiệm, còn chúng tôi thì đèo nhau đi qua quán lẩu kế bên từ từ ăn uống, trò chuyện về các hành nghiệp bí sự, cũng ăn ý nhau lắm.

Đó là một ngày vào đông, sáng sớm đã rơi một trận tuyết lớn, trên phố chẳng có đến một người, cho nên đã vội vàng rủ anh ấy đi đến Đông Lai Thuận.

Chúng tôi đến lầu hai tìm chỗ ngồi rồi kêu món lẩu nhúng thịt để làm ấm người trước, sau đó mới từ từ ngắmq tuyết rơi dày đặc, uống ly rượu rồi cùng nhau nói chuyện phiếm.

Nói đến những chuyện quỷ dị ở Phan gia viên, anh cũng cảm khái, gọi là nơi giao dịch hàng cũ lớn nhất Trung Quốc, Phan gia viên cái gì cũng có hết, từ đồ cổ, sưu tầm, trân bảo, gốm sứ, gia dụng thời nhà Minh, đương nhiên cũng sẽ có những thứ tà môn, như đũa xương người, cái bát đầu lâu bên Tây Tạng, vảy rồng từ Nam Dương đến, tiểu quỷ của nước Thái, cái gì cũng có cả.

Anh ta cũng làm ở Phan gia viên được mười mấy năm rồi, căn bản là cái gì cũng từng thấy qua, nhưng chỉ duy nhất một lần khiến anh thấy kinh hãi nhất, đó chính là cái tủ được chế tạo bằng gỗ quan tài, bên trong có đặt một thứ.

Nhưng mà, đó cũng là lần may mắn nhất cuộc đời anh và cũng từ đó mà giàu có phát tài.

Tôi đương nhiên phải hỏi anh, đây rốt cuộc là chuyện gì?

Anh siết chặt ly rượu, nhắm mắt lại hồi ức một chút, nói rằng chuyện này đã xảy ra từ mười mấy năm trước, lúc đó anh chỉ mới đến Phan gia viên không bao lâu, thanh niên trai tráng, chỉ cần mua bán có thể kiếm được tiền, thì cái gì cũng dám liều cả, gì mà huyết đỉnh đồng ở lăng mộ Tây Giao, xác khô lộn ngược ở Tân Cương, tấm ván quan tài dùng để minh hôn, tà phật từ Nam Dương lén đưa qua, nên rất nhanh anh đã tạo cho mình một chút danh tiếng.

Sau này, có người đưa lời cho anh, nói những thứ khác thì cũng mặc kệ đi, cái tà phật Nam Dương vân vân..., đều là những kinh doanh man rợ từ người có chuyên môn của Nam Dương. Những người này á, da đen, ánh mắt ác độc, thủ đoạn nham hiểm, lỡ như có gặp phải thì tốt hơn hết là đừng đắc tội với họ vẫn hơn!

Tiểu Bàng lúc đó căn bản chẳng biết sợ là gì, cầm một bình rượu xái tu một ngụm, nói: “Đại trùng phật của Nam Dương có lợi hại như nào thì cũng không thể so với Mẹ Quan m của chúng ta được!!”

Sau này có một hôm sáng sớm tinh mơ, bên ngoài chạy tới một anh làm thuê, nói với anh rằng, một thằng vương bát đản nào không biết có phải uống say rồi không, đem một chiếc tủ bằng gỗ lim khá tốt đặt ngay trước cửa của họ!

Tiểu Bàng cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn, đành đích thân qua đó xem thử, phát hiện ra đây là một cái tủ cổ xưa bằng gỗ lim, tổng thể chiếc tủ có phong cách cổ xưa dày dặn, cao tầm nửa mét, bên trên còn có một ổ khóa bằng đồng thật tinh xảo, nhìn đẹp mắt cực kỳ, cái tủ này cũng hay đấy chứ.

Nhưng không biết vì sao, cái tủ này nhìn nó u ám lắm, Tiểu Bàng vẫn là thấy có gì đó không đúng, lại nói không ra đó là cái gì.

Anh ta nghiên cứu cái khóa đồng hết nửa ngày trời, nhưng ổ khóa không có ổ cắm, căn bản là không mở được, cho nên đã mạnh tay lắc đi lắc lại, xem bên trong có thứ gì không mà nó cứ lăn tới lăn lui thế…

Anh đi vòng quanh cái tủ đó hai vòng, cho lính thuê đi qua cửa tiệm đối diện mời lão trưởng quầy qua, giúp anh xem thử, cứ nói đây là thứ mà anh vừa thu mua ở dưới quê, để xem ông có để mắt được gì không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK