Mục lục
Ngư Thúc Quái Đàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vẫn là câu chuyện của Tiểu Bàng.

Câu chuyện lần trước chúng ta vừa đề cập đến, anh ta bởi vì mua được một “bào thai Côn Lôn” mà trở nên giàu có, câu chuyện lần này là sau khi anh giàu có, trong một chuyến thu mua đồ cổ ở Nam Thiểm Tây thì gặp phải một chuyện kỳ quái.

Tuy nói rằng những loại đồ cổ được thu mua về cũng rất tà môn, cái gì mà pháp khí xương người, thanh đồng quỷ quái, Nam Dương tà phật vân vân… những thứ này gộp lại, đích thật là không phải tầm thường.

Cái mà anh mua được đó là long lân, còn có cả long cốt.

(Long lân, long cốt: Vảy rồng, xương rồng.)

Tôi cũng là có duyên trùng hợp mới biết được câu chuyện này thôi.

(À chú thì cái gì cũng trùng hợp với có duyên hết nha )

Ngày hôm đó, chúng tôi cùng nhau uống rượu, đang tận hứng nói về đồ cổ hoàng lăng*, thổ phỉ, hạn hán ở Thiểm Tây thì Tiểu Bàng chỉ biết cười lạnh chứ chẳng nói gì.

(Hoàng Lăng: Lăng mộ hoàng đế.)

Chè chén say sưa, anh cho gói về một ít thức ăn để uống tiếp, cầm thêm hai vò rượu xái, một hai đòi kéo tôi đến tiệm của anh xem hàng ngon.

Đến cửa tiệm, hiếm lắm mới thấy anh tay sạch đốt nhang, còn kéo theo tôi cùng khấu đầu vài cái, rồi mới lọ mọ đi vào trong két sắt lấy một cái hộp khóa số.

Bên trong hộp khóa số lại có thêm một cái tráp gỗ đàn, sau khi mở cái tráp đó, bên trong dùng vải đỏ bọc thêm ba lớp ngoài ba lớp trong, từng lớp từng lớp mở ra, mới phát hiện bên trong có một miếng lá cây, cùng với một miếng gạch màu trắng không hoàn chỉnh.

Anh trang trọng nói cho tôi nghe rằng, đây là vảy rồng và một miếng xương nhỏ của nó.

Thấy tôi nghi ngờ, anh liền làm một thí nghiệm cho tôi, để chứng minh hai thứ này là đồ thật.

Cái vảy rồng thì có chút giống như vỏ tôm vậy, bình thường thấy hơi bẩn và bụi bặm, nhưng chỉ cần đụng tới nước, lập tức biến thành miếng pha lê trong suốt, cho dù dùng dao cắt lửa đốt cũng không để lại vết tích gì bên trên nó cả.

Còn về cái miếng xương rồng đó, thì còn đáng kinh ngạc hơn.

Chính giữa miếng xương rồng đó trống không, sau khi rót đầy nước vào trong mà Tiểu Bàng vẫn tiếp tục rót thêm, ngay lúc nước như trào ra khỏi cái xương rồng đó nhưng đợi mãi mà chẳng tràn, giống như bên dưới đang đỡ một cái đầm nước vậy, đến nỗi xung quanh đều là hơi nước, rất là thần kỳ luôn.

Tiểu Bàng nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của tôi thì rất là vừa ý, liền tiếp đãi tôi tiếp tục ăn nhậu, trong lúc uống rượu thì kể tôi nghe về câu chuyện của long lân, long cốt này.

Người xưa nói rất hay, trên đất văn vật nhìn Sơn Tây, dưới đất văn vật nhìn Thiểm Tây.

Thiểm Tây được xưng là cố đô của mười ba triều đại, lại giáp ngay long mạch của Đại Tần Lĩnh, trên đất lớp này tới lớp nọ đều là cổ mộ, cộng thêm nơi đây thường xảy ra nạn trộm mộ, có rất nhiều cô nương khi xuất giá, lễ bồi giá đều phải có rất nhiều loại chai lọ đi kèm, cho nên đừng nhìn người ta mặt mày bụi bặm vậy chứ, từ dưới nhà bếp lấy đại ra một thứ gì đó, đi đến Bắc Kinh đều đáng giá cả đấy.

(Ở đây có nghĩa là những thứ đạo mộ về làm lễ bồi giá cho họ đi lên Bắc Kinh bán để có tiền. Nhìn vậy chứ toàn đồ cổ không đó.)

Cho nên, rất nhiều chủ tiệm của Phan gia viên đều đi đến Thiểm Tây để quét hàng, xem thử mình có tậu được bảo bối gì hay không.

Tiểu Bàng lúc đó đương nhiên là lật đật chạy tới Thiểm Tây rồi, trước là muốn kiếm một vố ở Bắc Thiểm Tây, nhưng cái gì cũng không tậu được, tiếp theo là đi Nam Thiểm Tây thôi.

Thiểm Tây được chia làm Bắc Thiểm Tây, Nam Thiểm Tây, Quan Trung. Quan Trung thì có tần xoang*, eo trống, lăng mộ Tần Thủy Hoàng, bánh hấp thịt cừu. Nam Thiểm Tây nằm dưới núi Tần Ba, sơn thanh thủy tú, tuy nói Mễ Chi từng có Điêu Thuyền, nhưng mà những cô gái ở Nam Thiểm Tây đều rất đẹp, giống như Thương Lạc ở huyện Sơn Dương, Hán Trung ở Dương Huyện, đều là những nơi sinh ra mỹ nhân thời xưa.

(Tần xoang: loại kịch lưu hành ở các tỉnh phía tây bắc Trung Quốc, vừa hát vừa đánh hai miếng gỗ vào nhau.)

Tiểu Bàng đi đến phố An Khang của Nam Thiểm Tây, giả dạng thành người thu mua đồ cũ, suốt ngày đi phố này qua hẻm nọ, đánh đánh gõ gõ, cũng thu được không ít đồ ngon lành đấy.

An Khang thời cổ xưa được xưng là đầu Tần đuôi Sở, tự cổ đã mê tín vào những chuyện ma quái, phù thủy, cho nên cũng thuận tiện nhận được không ít “lộ dẫn”.

“Lộ dẫn” là những đạo sĩ làm phép ở bên Nam Thiểm Tây, dùng “Thông quan văn sớ” để siêu độ vong linh, do âm dương tiên sinh đương địa khắc long vân lên gỗ hương và gỗ cây táo tàu, dương tự, điền thêm tên của người đã khuất, lúc làm ma chay đạo trường thì đốt nó đi là được, nó được dùng để dẫn đường cho người chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK