Theo lời của họ nói, máu chồn có thể trị bệnh thận, không cần biết bệnh thận nặng như nào, chỉ cần uống đủ máu của bảy con chồn, ngày hôm sau liền khỏi bệnh ngay lập tức.
Trang phục họ mặc cũng rất kì lạ, nhìn từ trên xuống, từ quần áo, nón thậm chí là tất, đều là một bên trắng, một bên đen, giống như một bên full black, một bên full white rồi chính giữa chẻ đôi xong ghép lại với nhau. Sau đó mỗi người đều khoác lên cổ mình cái khăn quàng màu đỏ, kích thích con mắt dễ sợ.
Người trong nghề bảo rằng, đây là cách ăn mặc của người đi đến cõi âm, người đi đến cõi âm có thể tự do xuyên qua âm dương hai giới, cho nên phải là nửa bên trắng, nửa bên đen, đây là tượng trưng cho hắc bạch vô thường, khăn quàng đỏ trên cổ được đặc chế từ chu sa, phòng khi có những thứ không sạch sẽ từ cõi âm đem về.
Mỗi một người có thể đi đến cõi âm, đều là nhân vật bất phàm không đó, mà bây giờ đến một lần nhiều người như vậy, xem chừng là đã xảy ra chuyện gì lớn rồi.
Nhưng phàm là người Đông Bắc, thì ai mà không biết sự ghê gớm của con hoàng bì tử này đâu, là ai không muốn sống nữa mà đi bắt con yêu nghiệt đó chứ?
Vậy mà không ngờ, ông hàng xóm gần nhà nội tôi lại đồng ý bắt nó, bởi vì đám người đó ra giá quá hấp dẫn đi: một con 50 đồng.
Khái niệm 50 đồng của lúc đó là như nào?
Vào thời điểm đó, rất nhiều khách sạn lớn bán lẻ rượu Mao Đài, tám xu chỉ có thể mua được một ít. Một bình rượu Mao Đài nguyên xi, cũng cần đến tám đồng!
50 đồng, nói câu không khoa trương thì nó có thể mua được mấy mạng người lận đấy!!
Vả lại ở chỗ chúng tôi, nhất là ở trong khu hố chôn tập thể, mấy con hoàng bì tử đó chạy tán loạn, chỗ nào cũng có, đêm khuya đi qua đó, bạn sẽ thấy được những đốm lửa xanh lè như ma trơi vậy, bay tứ lung tung, đó đều là hoàng bì tử cả đấy, không hiếm để gặp được đâu.
Nhưng đám người này không chỉ muốn bắt hoàng bì tử, họ còn đề ra một yêu cầu rất kì lạ: hoàng bì tử không những phải bắt sống, mà còn phải dùng cách của họ giày vò nó đến chết.
Trong mắt ông hàng xóm hiện giờ chỉ nghĩ tới những đồng tiền mình sắp nhận được thì đâu có màng đến nhiều vậy, nên lập tức hành động thôi.
Thức ăn chủ yếu của hoàng bì tử là đồ sống, cho nên nhất định phải dùng đồ sống để bẫy bắt. Con yêu tinh này cũng ghê gớm lắm đấy, cái bẫy có lỗ như trái bóng bàn thôi mà nó còn thoát được, cho nên phải tìm cái bẫy nào không có một tí sơ hở mới dính.
Ngày đông gió rét bắt hoàng bì tử, mình cần phải đào cái hố sâu tận 2m, sau đó lấy vài thúng nước thuận theo hố mà cho nước chảy vào, mùa lạnh Đông Bắc, nước đóng thành băng, rất nhanh đáy cái hố sẽ kết thành một lớp băng mỏng, trơn và mịn, vào rồi thì không có đường ra.
Sau đó vứt vào trong hố băng một con gà bị chặt mất cánh, con hoàng bì tử đó thích nhất là ăn gà, thêm con chuột sống nữa, như vậy thì nó tự đi vào hố băng để ăn gà, đợi nó ăn xong rồi mới phát hiện hố băng đó vào dễ mà ra thì khó, lại thêm một lớp vỏ băng trơn và mịn, không đào được lỗ, lại không bò ra được, vậy là xong phim rồi đó.
Chỗ ác độc nhất là khi mà hoàng bì tử lọt hố rồi, bên trong có đồ ăn, chết không nổi, lại còn sống được hơn vài ngày.
Ban đầu thì con hoàng bì tử này sao mà chịu được cám dỗ cơ chứ, nhưng đợi tới khi nó phát hiện có gì đó không ổn thì mới bắt đầu la sống la chết, khiến những con hoàng bì tử lớn hơn bị dụ đến chỗ nó, cứ một con dẫn theo một con, rất nhanh, cái bẫy đó đã có thể bắt sạch sẽ cả một ổ hoàng bì tử.
Cho nên loại bẫy này, đối với các thợ săn Đông Bắc mà nói là hố tử thần, người thường thì sẽ không biết phải làm thế nào, kinh chưa...
Dù cho bẫy được, thì họ cũng chỉ bắt những con lớn, thả mấy con nhỏ hoặc con cái đi, đánh cá thì phải lưới mở một mặt, thợ săn không đuổi cùng giết tận, như vậy thì mọi thứ mai sau sẽ không bị diệt vong.
Ông lão ấy không quản mấy cái này, ông đào những 5, 6 cái hố tử thần ở trong khu hố chôn tập thể, rồi lại đi năn nỉ ông quỳ lạy bà, đem những gì ở nhà ông có thể bán được đều bán hết để đổi vài con gà bỏ vào hố làm mồi, chỉ qua vài ngày, ông đã tóm được những mười mấy con hoàng bì tử lớn nhỏ đủ loại.
Ông lão lấy gậy đập cho chúng xỉu đi, bắt chúng để vào cái bao bố, rồi hí hửng đem đi bán cho những người đó, cũng chỉ là muốn có tiền.
Những người thương nhân đó lạnh lùng nói ông là, nếu muốn có tiền, thì phải tuân thủ lời hứa, trước tiên hãy đày đọa những con hoàng bì tử này đến chết, sau đó họ đưa ra phương pháp giày vò nói cụ thể với ông.
Bước đầu tiên là lóc sống da của chúng. Thân hình của con chồn thì nó rất nhỏ, không dễ lóc, cần phải treo nó ở trên cây, sau đó dùng con dao cực bén chẻ từ bên vành miệng, sau đó cẩn thận từng chút mà lột da đầu của chúng nó đi, đợi tới lúc da đầu được lóc ra hết rồi thì dùng đôi tay nắm lấy phần da đầu lóc tiếp phần thân, đến cuối cùng sẽ lóc được toàn bộ phần da của nó xuống.
Bước thứ hai là đem phần da lóc sống đó kẹp trên đống lửa, từ từ nướng nó.
Mùa lạnh Đông Bắc, Hoàng bì tử lại bị lóc da, rất nhanh đã chết cóng rồi. Nhưng khi máng nó phía trên đống lửa, cẩn thận hong nó, như vậy thì nó không có chết ngay được đâu, chỉ có thể trân mắt ra nhìn chính mình bị nướng khô nướng khét, cuối cùng trở thành một miếng than đen, cái đó đúng thực là trân mắt nhìn tới mắt ra máu đấy.
Nghe đến đây, ông lão dù cho có bình tĩnh cỡ nào cũng không thể xuống tay được. Chuyện này quá là ghê rợn tà tính đi, rõ ràng là khiến con Hoàng bì tử tích tụ nỗi oán khí vô tận, đám người này đang làm cái trò gì vậy?