Thường nói người tài giỏi thì gan cũng lớn, ông lúc đó liền sử dụng những thủ pháp như phân thủy định bảo, trụy sơn thám huyệt, tìm cách từ từ tiến vào con sông ngầm từ hẻm núi.
(Phân thủy định bảo, trụy sơn thám huyệt: dò tìm kĩ càng mực nước sông và núi để tìm cách đi vào sông ngầm.)
Vào được sông ngầm, ông kinh ngạc phát hiện ra, nguyên dãy núi bị người ta khoét rỗng hết cả rồi, bên trong được thiết kế thành một con đường thủy đạo rất tinh xảo, dẫn xuống đáy núi.
Vì vậy, ông dùng dây thừng để thuận theo đường nước đi vào trong, phát hiện ra dưới đáy núi lại ẩn giấu một vực thẳm không thấy đáy.
Nước sông Hoàng Hà chính là chảy vào vực thẳm đó, rồi từ những đường nứt trào ra từ bên trong, chính là dòng nước màu huyết đỏ đó.
Xem ra, vấn đề xuất phát từ dưới vực thẳm này rồi.
Thế là ông cột chặt dây thừng, thuận theo vực thẳm đó mà trèo xuống, càng sâu, thì càng cảm thấy lạnh, đợi tới lúc đã mò xuống được hơn một nửa, nguyên người cảm thấy như đã phủ một lớp băng, đến nỗi tóc và lông mi đều phủ một lớp sương trắng mỏng.
Ông lại trượt xuống không biết bao lâu, cuối cùng cũng không chịu được, đánh vài que diêm ném xuống dưới.
Những que diêm cứ thế mà rơi xuống, đột nhiên ông phát hiện dưới vực thẳm đó có thêm một vật gì đen xì xì, như một con thú nhỏ đang lạnh lùng nhìn ông vậy.
Ông bị dọa đến khắp mình mồ hôi lạnh, muốn xoay người trèo lên, nhưng nghĩ lại có gì đó không đúng, bèn lấy ra một cây đuốc nhỏ bôi mỡ bò lên rồi bắt lửa, thuận theo chỗ bóng đen đó ném xuống.
Đợi khi ngọn đuốc đó rơi xuống, đôi mắt ông ngưng đọng, nhịn không được hít một hơi khí lạnh, trong cái vực thẳm không đáy này, cư nhiên lại chằng chịt những sợi dây xích bằng sắt đan xen nhau, những sợi xích đó đang khóa một cái đỉnh cổ cực lớn lại, treo lơ lửng ở giữa vực, dưới ánh sáng của đuốc lửa, tình cảnh này trở nên quỷ dị hơn, thứ ấy như là một con mắt quỷ, đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ông.
Trước là Hoàng Hà chứa máu, sau là hiệp cốc âm động*, núi lớn bị người ta khoét rỗng, vực sâu không đáy vô tận, mọi thứ ở đây đều như được sắp đặt sẵn hết vậy.
(Hiệp cốc âm động: hẻm núi, những hang động tăm tối.)
Suy đi nghĩ lại, ông vẫn quyết định xuống dưới khám phá đỉnh, nếu không thì ông sẽ hối hận suốt đời mất.
Nghĩ vậy, ông liền lấy ra hỗn hợp những sợi lông bò và vỏ cây tóc người đặc chế thành sợi dây thừng bách kim, một đầu dùng móng vuốt sắt cố định vào khe của vực thẳm, một đầu cột chặt lấy thắt lưng trên người mình, nhẹ nhàng thận trọng trèo xuống, muốn khám phá chiếc đỉnh cổ thực hư thế nào.
Xuống không sâu lắm, thì cảm thấy phía dưới đang truyền đến một luồng khí nóng, như là một hố lửa cực lớn vậy.
Nhưng cái nơi ở giữa vực sâu, lại vù vù toát ra khí lạnh, trước ngực ông lạnh băng, sau lưng lại nóng hổi, lúc lạnh lúc nóng, cảm giác kì lạ đó thật sự rất khó chịu.
Cúi đầu nhìn xuống, tựa hồ như thấy được một màu đỏ rực dưới vực thẳm, hơi nóng bốc lên, giống miệng núi lửa vậy, đây có lẽ chính là nguồn gốc của những cơn nóng.
Nhưng trong vực thẳm đó vẫn tỏa ra hơi lạnh xào xạc, lại không biết rõ là nguyên do gì.
Ông từ từ mò xuống thêm vài chục mét, cảm thấy có gì đó không đúng. Nếu đã là miệng núi lửa, tất nhiên là phải càng xuống dưới càng nóng, nhưng ông lại thấy nhiệt độ xung quanh càng lúc càng thấp, sự băng giá khoan thẳng vào xương cốt.
Người trong giang hồ hành sự, ắt sẽ có nguyên tắc riêng của mình: Phàm là những thứ không tuân theo tự nhiên, chắc chắn sẽ là chuyện bất thường.
Nhận ra được nhiệt độ xung quanh không đúng lắm, lúc đó, hai tay nắm chặt sợi dây thừng, hai chân quấn lên dây, xoay người quấn một vòng bên trái, rồi một vòng bên phải. Sau đó, bỏ cả tay và chân ra khỏi dây nhìn như một con nhện đang nhe nanh múa vuốt, treo lơ lửng giữa không trung rồi cứ giữ nguyên tư thế đó.
Đây gọi là “Nhện cái đảo bàn tơ”, một thế trận phòng thủ, tấn công kịp lúc, rút lui kịp thời.
(Để giải thích cho hiểu cái con nhền nhện này nè: ý là đôi chân thì quắp chặt sợi dây thừng, còn phần thân thì chúi xuống, sợi dây là ám chỉ sợi tơ mà con nhện cái đang làm thành một bàn tơ lớn á. Ý nói người và dây giống như một con nhện đang treo trên sợi tơ của chính nó vậy. Tấu hài thật sự )
Từ trong người ông lấy ra một hỏa chiết tử, ném xuống vực sâu, tiếp đó ông vặn mạnh sợi dây, cơ thể cũng thuận theo sợi dây mà quay một vòng, mượn ánh sáng của lửa đảo mắt nhìn xung quanh vực sâu.
Cây hỏa chiết tử đó rơi xuống tầm vài mét thì dừng lại, treo lơ lửng, ngọn lửa đang cháy lúc tối lúc sáng, giống như những con ma trơi vậy.
Nhờ ánh sáng của ngọn lửa, ông phát hiện ra rằng, cách vài mét dưới chân đều là những sợi xích ngang dọc đan xen lẫn nhau.
Sợi xích có độ dày như cỡ cổ tay, hai đầu cắm sâu vào thành đá của vực, chi chít dày đặc, đan xen chồng chéo nhau, hình thành một tấm lưới xích sắt độc đáo ngăn cách giữa phần trên và dưới của vực thẳm, khiến cho đồ vật từ trên xuống không được, từ dưới lên không xong.