Phương trượng thì khác với sư trụ trì, phải biết là, tại Trung Quốc, cái miếu chùa nhỏ không được kêu là phương trượng, chỉ có những nơi danh miếu cổ tự mới có thể xưng hô thành phương trượng, mà nhưng nơi này còn phải có chính phủ công nhận thì mới có hiệu lực.
Nhưng mà anh ta ở phía sau nhìn thấy rõ mồn một, cô gái này không chỉ đi sấn xổ vô cửa chính, mà trước khi vào còn giẫm lên bục cửa một cái.
Nếu mà nói có một số người không hiểu quy tắc, có đôi lúc cũng sẽ vô ý mà làm như vậy, nhưng mà Hách Vận thật sự đã thấy mọi thứ thật rõ ràng, người đi bên cạnh cô gái đó, khuôn mặt hiền hậu, chính là sư trụ trì của Huyền Diệu Quan chứ còn ai nữa.
Trụ trì đích thân tiếp đón, nghênh ngang đi từ cửa chính vào, còn cố ý giẫm vào bục cửa, chứng minh rằng cô gái này có địa vị sánh ngang phương trượng của Huyền Diệu Quan, một trong tứ đại đạo quán của Trung Quốc.
Vậy mà cô ấy còn cố ý giẫm lên bậc cửa, rõ ràng là cố tình làm vậy mà, điều đó cho biết đôi bên đã có giao tiếp qua rồi, cô gái này… có khả năng là đến làm loạn đây!
Một cô nương tuổi còn trẻ, đem theo một con sâu độc, ngàn dặm xa xôi từ Miêu Cương đến đây, muốn đến làm loạn tứ đại đạo quán của Trung Quốc, nơi lưu truyền Huyền Diệu Quan ngàn năm không đổ, mà đối phương lại tỏ vẻ cung kính cực kì…
Cô gái này, cuối cùng là có lai lịch gì đây!
Bạch công tử cùng đám người bọn họ đều biết là gặp phải cao nhân rồi, sao mà dám có nửa phân bất kính chứ, cho nên đã nghiêm túc đứng trước cửa Huyền Diệu Quan, đợi cô ấy bước ra.
Họ đợi tới lúc mặt trời lặn, cô gái đó mới từ từ ưu nhã đi ra.
Bạch công tử liền đi đến trước mặt cúi người nói: “Xin đại sư cứu mạng!”
Cô gái đó đưa mắt nhìn anh, hỏi: “Đợi bao lâu rồi?”
Bạch công tử nói: “Không lâu, không lâu, chỉ có hai canh giờ thôi. Không dám quấy rối đại sư xử lý chính sự!”
Cô ấy tùy tiện đáp: “Cũng không có chính sự gì, chỉ là qua đây lấy vài thứ của sư tổ để lại, thuận tiện thu một chút lãi. Mười phút đã xong việc rồi. Ta thấy các người đang đợi ở ngoài đây, cho nên ở lại ngủ một giấc.”
Bạch công tử: “...”
Cô gái đó lại nói: “Phạt ngươi hai canh giờ, cứu được ngươi một mạng, không lỗ đâu.”
Cô đưa tay, con sâu vốn dĩ đang nằm trên bức họa đột nhiên bay lên, đảo quanh một vòng khắp người của Bạch công tử, rồi đậu lên phía dưới ngực anh, cắn mạnh vào đó, ngay lập tức có một cục máu đen vọt ra ngoài.
Bạch công tử đau đớn gào lên, anh biết rằng đây là đang cứu mạng anh, cho nên đã cắn răng chịu đựng, động cũng không động.
Sau khi con sâu đó cắn anh, liền lập tức rời ra, bay ngược lên bả vai của cô gái, lười nhác nằm trên đó, nhìn cũng không thèm nhìn Bạch công tử một cái.
*Con sâu trảnh tró :)*
Đám người xung quanh Bạch công tử cuống cuồng đỡ lấy anh để băng bó vết thương.
Hách Vận cũng am hiểu một chút pháp thuật, cúi đầu nhìn đống bầy nhầy dưới đất, mới phát hiện ra đó không phải là máu đen, mà là một bầy những con sâu màu đen đang chi chít hút lấy đốm máu tươi, rất kinh dị và khủng khiếp.
Lúc đó Bạch công tử mới biết là, thì ra chính mình đã bị trúng Miêu Cổ và được cô gái ấy cứu lấy anh.
Anh làm gì còn tâm trạng quan tâm đến những thứ khác chứ, ngay lập tức quỳ xuống đất, cảm tạ đại sư cứu mạng tri ân.
Cô gái đó lắc lắc tay, nói Bạch công tử còn có các linh vật khác bảo vệ, cho dù hôm nay cô không ra tay cứu giúp, chịu giày vò vài ngày, thì nghiệp chướng đó cũng sẽ tự biến mất thôi, không cần phải cảm ơn cô đâu. Lần này cô ra tay cứu giúp, là muốn nhờ vả Bạch công tử một chuyện.
Bạch công tư liền tỏ thái độ chính nghĩa đáp: "Không cần biết phải lên núi đao, xuống biển lửa, chỉ cần đại sư dặn dò, dù có tan xương nát thịt đều không sợ!"
Cô gái bật cười: “Không nghiêm trọng đến thế. Năm nay, anh sẽ gặp được một nam nhân rất thích nói những lời nhảm nhí, cứ nói với anh ta là, tôi ở Bạch Ngọc đợi anh ấy…”
Bạch công tử chợt rùng mình: “<Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, Thập Nhị Lâu Ngũ Thành, Tiên Nhân Phủ Ngã Đính, Kết Phát Thụ Trường Sinh>. Đây là con đường thành tiên trong truyền thuyết, có thể giúp ta trường sinh đây mà!”
(Bạch Ngọc Kinh là nơi ở của thượng đế.)
Bạch công tử vội vàng hỏi: “Thử hỏi người đó quý danh là gì?”
Cô gái lại nói: “Không cần hỏi, thiên hạ có những lời nhảm nhí ba phần thì anh ta đã chiếm hết hai phần rồi, anh chỉ cần gặp được anh ta, thì sẽ nhận ra ngay thôi.
Trong lúc nói chuyện, giọng nói càng lúc càng nhỏ, mọi người mới phát hiện ra, không biết từ khi nào, cô gái đó đã đi rất xa rồi.
Bạch công tử biết là duyên phận đến đây đã tận, cuối cùng cũng hô lên một câu: “Không dám hỏi danh tánh của đại sư, tôi sợ người đó sẽ không biết đấy!!!”
Cô gái đó chợt khựng lại, sau đó một giọng nói nhẹ nhàng truyền tới tai của Bạch công tử: “Nam Cương, Vu Sinh Nhất.”