Buổi đêm ngày thứ 3, tôi đang lái xe như thường, trên trời đột nhiên sương mù phủ xuống.
Dựa theo cái loại đất địa khô khốc cực cùng như Nam Tân Cương, thì rất hiếm khi thấy sương mù, tôi nhớ lúc đó tôi còn xem qua tin tức trên báo, nói là Tháp Lý Mộc bồn địa* kế bên có một huyện thành phủ đầy sương mù, đây là chuyện lạ hiếm có trong 50 năm qua.
(Tháp Lý Mộc bồn địa: là một trong số các lòng chảo khép kín lớn nhất trên thế giới có diện tích bề mặt khoảng 400.000 km², nằm giữa vài dãy núi trong Khu tự trị Nam Tân Cương ở miền viễn tây Trung Quốc)
Cũng đỡ là sương mù không lớn, trên đường căn bản là không có, cho nên cũng chẳng để tâm về chuyện này.
Lái được một hồi, tôi đột nhiên phát hiện ra trong sương mù có thêm một cái bóng đen, dùng đèn pha soi thử, trước mặt cư nhiên là một chiếc xe khác, đang chầm chậm lái trong dải sương mù!
Tôi hào hứng cực, làm gì từng thấy bóng người nào trong hoang mạc trên đất Nam Tân Cương bao giờ, không thể nào lý giải được cái cảm giác lái xe trên cái sa mạc lớn tận mấy ngày mấy đêm, đến nỗi người đều không nhìn được một bóng. (đừng nói người, nhiều khi đến một nhánh cây cũng không thấy nữa là!)
Tôi cố gắng bấm kèn vài cái, lại từ từ tăng tốc, muốn vượt lên xe đó để chào hỏi một tiếng!
Xe bắt đầu lái gần hơn, mơ mơ màng màng nhìn thấy, phía trước là một chiếc Jeep Bắc Kinh cũ nát.
Tân Cương lúc ấy, đây tuyệt đối là loại thiết bị hạng nhất, có thể là một nhóm thăm dò địa chất hoặc là một nhóm thăm dò dầu khí đã trang bị chiếc xe này.
Nhưng không biết vì sao, tôi cứ cảm thấy chiếc xe đó có gì không ổn, nhưng lại không biết nói như nào mới phải.
Cũng không biết từ khi nào, Bạch sư phụ đã tỉnh dậy, ông mặc áo vào, ngậm trong miệng điếu thuốc, quẹt lửa, nhìn tôi với vẻ mặt không biểu cảm nói: Tiểu Quang, dừng xe đi, không thôi là mình chết chùm đấy.
Tôi giật mình liền hỏi: Hả? Sao vậy!?
Bạch sư phụ mới nói: Xe đó không mở đèn.
Lúc này tôi mới nghĩ lại, chiếc xe này hỏi sao nhìn thấy nó có gì đó không ổn, thì ra là không có mở đèn xe! Đêm khuya mịt mù như vậy mà không mở đèn xe, bộ muốn chết hay sao vậy trời!?
Tôi còn không dám tin vào mắt mình, nói: Có phải là do họ thấy đêm nay trăng sáng, nên đã không mở đèn không?
Bạch sư phụ lại thở dài nói: Tiểu Quang, cậu mở đèn lớn đi, soi chuẩn cái đuôi xe ở phía trước, nhìn kỹ nó, trên đó có gì?
Tôi bán tín bán nghi, mở to đèn xe, soi lên phía đuôi xe, lúc đó tôi thật sự điếng cả người.
Cái chỗ vốn để bánh xe dự phòng của chiếc Jeep, phía trên đang có con gì nằm dài như con mèo lớn vậy, vì khoảng cách xa, nên nhìn không rõ vật đó là gì.
Cả thân hình con đó đang nằm thẳng thừng ở kính cửa sổ phía sau, như là chăm chú nhìn cái gì trong xe vậy, lúc này nó xoay đầu nhìn về phía chúng tôi, đôi mắt đỏ ngầu lạnh lùng nhìn thẳng vào tôi.
Tuy là chúng tôi cách chiếc xe đó khá xa, trong dải sương mù nhìn không được rõ lắm, nhưng khi con vật đó quay đầu nhìn một cái về phía chúng tôi, tôi cảm thấy nó dường như có thể nhìn thấu được trong lòng tôi nghĩ gì vậy, nhìn đến nỗi tim tôi cũng lạnh băng theo, liền không tự chủ phanh xe lại, phải tận hồi lâu mới bắt đầu ấm người.
Dưới ánh trăng, tôi nhìn thấy chiếc xe đó từ từ rời khỏi đường lớn, chầm chậm chạy về phía sa mạc Gobi hoang vắng, nhìn lên chẳng thấy một chút hơi người nào, cứ như vậy mà mất hút bóng dáng trước mặt chúng tôi."
Anh Quang nói tới khúc này, khiến tôi kích động tới đỏ mặt tía tai, vừa kích thích vừa thấy sợ, tôi hỏi: “Vậy, anh Quang, hai người lúc đó cuối cùng là gặp phải thứ gì vậy?”
Lão Quang nói: “Sau này tôi hỏi Bạch sư phụ, ông bảo đó là một lão hồ ly, không biết chui lên xe từ khi nào, người trên xe ấy không sống qua đêm đó được đâu, mình còn đi theo nó, khéo thì mất luôn cái mạng nhỏ này.”
Tôi lại hỏi: “Vậy hồ ly lên xe lại là ý gì vậy anh?”
Lão Quang đáp: “Con hồ ly này thành tinh rồi, muốn tiếp tục tu luyện, thì phải mượn thân thể con người để sử dụng.”
“Cậu xem chiếc xe đó là người đang lái, thực ra lại bị con hồ ly đó khống chế mất rồi, nó sẽ dắt người này đi đến bên sa mạc Gobi. Đợi đến nơi đó rồi, thì nó sẽ triệt để khống chế được người này, vậy thì trên thế giới này, sẽ không còn thấy người trong xe đó nữa.”
Da đầu tôi lúc đó như co lại: “Vậy anh Quang, con hồ ly đó khống chế người là để chi vậy?”
Anh ta nhìn tôi, cười như không cười đáp: “Hồ ly khống chế người, thì là muốn thành người chứ gì nữa!”
Anh nói: “Cậu có từng chú ý đến, có một số người nhìn rất giống động vật, có người làu bàu như con vịt, có người một mặt ma mị như hồ ly, còn có người tà ác tàn nhẫn như sói.”
Anh lại một lần nữa cảm khái: "Cậu nghĩ là cậu gặp qua những người như vậy, đó thật sự là người sao?"
Xe đến Nhã An, anh ta cũng xuống để hút thuốc, nhìn thấy bạn gái tôi cho anh một cây kiếm xương cá, anh chợt hoảng hốt, kiên quyết không nhận.
Trước khi đi, anh vỗ vỗ vai tôi, đưa tôi số điện thoại của anh ấy, dùng câu nói đầy ẩn ý, kêu tôi sau này có gặp phải chuyện gì thì có thể gọi cho anh ta.
Lúc đó tôi không nghĩ nhiều vậy, liền tùy tiện đáp một tiếng cho xong, xem như không có chuyện gì.
Sau này, tôi thật sự gặp phải một chút chuyện gay go, nên đã liên lạc cho anh ấy lần nữa, đó lại là một câu chuyện khác rồi.
Về sau, tôi cũng vì một số lý do, nên đã cùng Nhã Nữ rời xa nhau rồi.
Ở đây nói rời xa nhau chứ không phải là chia tay, là vì liên quan đến câu chuyện của cô, phi thường chi uẩn khúc, ly kỳ, không thể nào dùng hai từ "chia tay" là kết thúc được.
Câu chuyện về cô ấy, nếu như tôi viết ra, mọi người chắc chắn sẽ nhận định tôi viết truyện bừa bãi, cho nên tôi sẽ không viết.
Năm 2013, Nhã An động đất lớn, tôi có gọi một cuộc điện thoại để hỏi thăm, cô ấy của lúc đó, đã trở thành một người khác rồi, hoặc có thể nói… không thể gọi bằng từ "người" nữa.
Cứ như vậy, Nhã An đã trở thành một nơi thương tâm của tôi, tôi cũng không về đó thêm lần nào nữa.
Chẳng qua, ngẫu nhiên trong lúc đêm thanh tĩnh lặng, cũng sẽ nghĩ về cô gái cầm cây kiếm xương cá đang chờ tôi trong đêm đông giá rét, nhớ đến lão Quang cười như không cười nói cái câu: "Cậu tưởng cậu gặp những người như vậy, đó thật sự là người sao?"