Đây là câu chuyện được kể lại bởi một ông tài xế lái xe đường dài, người đã chạy xe mười mấy năm ở Tân Cương*.
(Tân Cương là đơn vị hành chính cấp tỉnh lớn nhất của Trung Quốc với diện tích lên tới 1,6 triệu km², có biên giới với Nga, Mông Cổ, Kazakhstan, Kyrgyzstan, Tajikistan, Afghanistan, Pakistan và Ấn Độ. Tân Cương có trữ lượng dầu mỏ và là khu vực sản xuất khí thiên nhiên lớn nhất Trung Quốc.)
Khi ông còn trẻ, họ đều gọi ông là anh Quang, sau này về già rồi, thì họ kêu ông là ông hói.
Lúc tôi quen biết ông, ông vẫn còn là anh Quang.
Anh Quang lái đường dài bên Nam Tân Cương cũng mười mấy năm rồi, cũng gặp không ít chuyện kỳ lạ quái gở, nào là quỷ đả tường*, động vật chắn xe, rồi những trùng trùng lớp lớp người chết dưới tầng băng lớn...
(Quỷ đả tường: nghĩa là mình vẫn cảm thấy mình đi bình thường nhưng thật ra cứ lòng vòng chỉ một nơi, nói đơn giản là bị ma dắt hoặc ma ngáng đường đó má ôiiiii)
Nhưng theo lời của anh kể lại, cái đáng sợ nhất, đó là vào đêm đầu tiên anh lái xe đi Nam Tân Cương.
Ừm, đáng sợ thật!!!
Đó là vào năm 80 90 gì đấy, lái xe đường dài là một công việc dễ sống nhất, kiếm được nhiều tiền, lại nhẹ nhàng, được chạy từ nam ra bắc, gặp nhiều tình huống, trong bụng đương nhiên cũng có rất nhiều câu chuyện rồi.
Nhất là những bác tài xế già hay lái ban đêm, chạy tới Biên Cương rồi chạy tuyến Tứ Xuyên - Tây Tạng, lúc nào cũng không bao giờ có một bóng người trên đoạn đường khô khốc ấy, cho nên rất hay xảy ra những chuyện dị thường.
Chuyện của thời xửa xưa rồi, tôi có quen một cô bạn gái, là người Tứ Xuyên - Nhã An.
Nhã An có Tam Nhã, Nhã Vũ, Nhã Ngư và Nhã Nữ. Nhã Vũ tức là đất địa nơi đó nước mưa nhiều, sương mù bao quanh, giống như Giang Nam vậy. Những nơi như vậy rất dễ có được các mỹ nữ, ít ra nắng, da trắng hồng.
Cái nơi như Nhã An ấy, đất địa thuộc Tứ Xuyên - Tây Tạng, có rất nhiều cô nương sinh ra được lai giữa Tây Tạng và người Hán, không chỉ có sự hào sảng của người Tây Tạng mà còn có nét dịu dàng của người Hán, trầm lặng và mê hoặc, cảm giác có chút giống như công chúa Đan Châu trong 《Hồng Hà Khúc》* vậy.
( 《红河谷》中丹珠 search Thung Lũng Sông Hồng sẽ biết nhé!)
Tôi lúc đó thì ở Thành Đô, cũng không có tiền là mấy, nên chẳng có cách nào đi Nhã An thường xuyên cả, cho nên bạn gái tôi đã nghĩ ra một cách.
Ở Nhã An có một loại cá tên là “Nhã Ngư”, con cá trông như loài cá chép vảy mỏng, hình dáng béo núc, thịt thà căng mọng, điều đáng kinh ngạc nhất là nó có một cây xương trên đầu, nhìn như một thanh kiếm đang hướng lên trời vậy.
(雅鱼宝剑 dành cho ai muốn biết về loại cá này, xem hình chẳng như trong tưởng tượng, cứ tưởng nó u đầu như cá la hán không đó, ai nhè là cây xương hình kiếm đó giấu ngay trong đầu mới ghê chứ lị ==’)
Cây xương cá hình kiếm này dùng để đuổi tà, tài xế nào lái xe đêm cũng đều thích nó cả, có tốn bao nhiêu đi nữa cũng phải treo ở trong xe một cái.
Cho nên cứ mỗi lần tôi đến Nhã An, đều là đi xe miễn phí cả, đợi đến khi tới Nhã An rồi, bạn gái tôi sẽ đến đầu ngõ đợi tôi trước, trong tay cô luôn cầm một cây kiếm xương dài bằng bàn tay.
Lúc đó tôi còn trẻ, căn bản là không hiểu được ý nghĩa của cây kiếm xương đó là như nào, cũng không rõ thân phận của bạn gái tôi ra sao, cho nên vô lo vô nghĩ, như vậy mới vui vẻ qua ngày được chứ.
Dù sao thì mình cũng còn trẻ...
Aizz, thời niên thiếu thật tốt biết bao!!!
Thôi thôi, trở về với câu chuyện của anh tài xế nhá!
Lúc đấy, xe mà tôi đón là chuyến xe đêm, tài xe là lão Quang, người lái đường dài thâm niên, hai người chúng tôi vừa hút thuốc, vừa trò chuyện cùng nhau, anh kể cho tôi nghe vài chuyện mà trước đó anh lái đường dài ở Nam Tân Cương.
Anh bảo với tôi là: “Lúc tôi còn nhỏ, không thích học hành, trung học vẫn chưa học xong, thì đã theo họ hàng đi xe đường dài rồi.
Khi đấy á, đi đường dài thì thật sự rất dài, vận chuyển máy xúc vào Tân Cương, vận chuyển dứa từ Hải Nam, đến Tây Sơn kéo than, thời đấy thì đường phố vắng, công an giao thông cũng ít, khắp trời bao la, chuyện quái quỷ gì trên đời đều có cả.
Bên chúng tôi là các bác tài thâm niên thường hay chạy đường trường, sợ nhất là những ngày sương mù dày đặc, nhất là ngày sương dày khi đang chạy trong những núi lớn, giống như chúng tôi vậy, cơ hồ là 10 lần hết 9 gần gặp phải ba cái tà ma, gì mà bị quỷ đả tường, đám cưới ma, âm binh mượn đường đồ, chuyện lớn chuyện nhỏ đều nghe qua, thậm chí là gặp phải.
Nhưng mà cái kinh dị nhất, không phải là quỷ, nhưng mà quỷ còn phải sợ nó nữa là!!"
Tôi nhịn không được liền chen miệng vào: "Nó là cái gì vậy?"
Lão Quang đáp: "Cái này á hả, tôi cũng chỉ đụng phải một lần. Đó là chuyện của mười mấy năm trước rồi, lúc đó là tôi đi theo một ông tài xế già đến Tân Cương giao máy xúc, lái bằng chiếc container đầu kéo lớn đấy.
Xe đó á, hầy... Được cầm lái thì đã biết bao nhiêu luôn đó!
Lúc đấy tôi cũng chỉ là một thằng nhóc thôi, lần đầu tiên được ngồi xe lớn như vậy, trong lòng vừa phấn kích, vừa lo lắng.
Là cậu không biết thôi, chứ Nam Tân Cương và Bắc Tân Cương là hai nơi không giống nhau đâu, Bắc Tân Cương là thảo nguyên, hồ suối, rừng trúc, dưa gang, rượu sữa ngựa. Nam Tân Cương thì không được như vậy, xung quanh đều là những tảng đá, núi hoang, sa mạc khô khốc, thường xuyên không thấy được một sinh vật sống hơn mấy ngày liền, như vậy thì có thể khiến cho người ta bức tới phát điên.
Điều khủng khiếp hơn đó chính là, nơi mà chúng tôi đi tới, là huyện thành phía Nam của Nam Tân Cương, giáp lấy núi Côn Lôn, còn là khu Ali không có một bóng người.