Tổ tiên của bạch công tử, đó là câu chuyện của Biệt bảo nhân mang trong mình tuyệt kỹ.
Các mối làm ăn của nhà họ Bạch đều phân bố khắp Đông Nam Á, nước Thái đầu tư vườn cao su, Singapore đầu tư ngân hàng, India có xưởng gia công, gia thế thật hiển hách.
Người của đại gia tộc, ai nấy đều thích nghiên cứu những thứ thần bí, còn anh thì chỉ thích nghiên cứu những cái đỉnh cổ, khắp mọi triều đại, đa dạng các kiểu, sưu tầm đầy cả nhà.
(Cái đỉnh: là cái vạc, người xưa gọi là cái đỉnh, cái đỉnh cổ là cái vạc thời xưa, gồm ba chân hai tai.)
Bạch công tử không chỉ thích tham gia những cuộc đấu giá khác nhau để sưu tầm đỉnh, mà còn ra giá cao để mua những chiếc đỉnh từ nước ngoài, thậm chí còn mua cả các loại đỉnh từ những kẻ trộm mộ hằng năm.
Có một lần, anh đang giao dịch với một đám trộm mộ, bị người ta tính kế, xém chút nữa là mất mạng rồi, cũng may là lúc đó có một người bạn của tôi tại hiện trường, là Tiểu Bàng mở tiệm đồ cổ tại Phan gia viên xuất hiện, cứu anh ấy một mạng.
Đám người trộm mộ đó, rất tàn ác, ra tay là muốn lấy mạng người, không để ai sống cả. Đem người mua giết chết, rồi kiếm đại chỗ nào trong cổ mộ chôn đi, có bị đào ra thì cũng chỉ nghĩ là xác cổ thôi.
Bọn chúng chẳng thèm quan tâm đến lai lịch của bạn đâu, đa phần họ đều là những nhân vật hắc hóa*, phải có người quen dẫn vào, nếu chúng phát hiện có gì đó không ổn thì lập tức lấy mạng mình như chơi.
(Hắc hóa là từ ngữ của văn hóa ACGN, từ này nói đến một nhân vật bị thay đổi tính cách và trạng thái tinh thần, mình cứ hiểu là trở thành người xấu nhé )
Đám trộm mộ dám đắc tội với công tử ca chứ không dám đắc tội với Tiểu Bàng, không có cách nào vì Phan gia viên chỉ có mấy căn đó, những thứ được trộm ra đều cần phải có chỗ để phi tang, cho nên đã nể mặt của Tiểu Bàng, tha cho anh một mạng.
Cứ như vậy, mấy người bọn họ cũng tính là quen biết rồi, suốt ngày cùng nhau ăn uống chơi bời, quan hệ cũng tốt lắm.
Tính tình của Bạch công tử trầm ổn, thận trọng, xử sự không hoảng, chỉ có khi gặp được đỉnh cổ thì sáng mắt, đến mạng cũng không cần nữa.
Chúng tôi cũng không hiểu, có câu cà rốt và bắp cải, mỗi người mỗi sở thích, còn về phần anh ra, thì thật là có chút bất thường, nhất định phải có chuyện gì đó. Nhưng có vài lần hỏi đến hoặc khiêu khích anh, anh đều cấm kỵ không hở miệng, chết cũng không muốn nói ra nguyên nhân.
Chúng tôi cũng không tìm hiểu thêm nữa, sau này có lần anh uống hơi quá chén, tôi liền mượn rượu để gặng hỏi anh, anh mới miễn cưỡng nói ra ngọn ngành của đỉnh cổ với gia tộc của anh.
Hóa ra gia tộc anh bắt đầu giàu có đều do một cái đỉnh cổ, nói chính xác hơn là người ở trong cái đỉnh cổ đó.
Có thể, người đó không hẳn là người, mà có thể là một vị thần hoặc một ác quỷ.
Lúc đó là trước giải phóng, quân phiệt cát cứ, đời sống người dân không được tốt, nhiều nhân sĩ cũng dồn dập xuất quan, hành tẩu giang hồ.
Ông cố của Bạch công tử, chính là loại người đó, ông là một “Biệt bảo nhân”.
Cái gọi là “Biệt bảo nhân”, chính là một nghệ nhân hành tẩu giang hồ, biết chút võ công, biết đẽo gọt tiếng lóng, xử sự tàn độc điêu luyện, ánh mắt cay nghiệt, đi khắp nơi để tìm tòi bảo vật.
Biệt bảo nhân là những người khách độc hành, làm việc không hạn chế một kiểu, nhìn thấy cổ mộ liền trộm mộ, nhìn thấy mỏ vàng liền trộm vàng, gặp phải miếu chùa cổ treo bảo vật ở đại điện, cũng sẽ thành phi tặc, canh đêm khuya vào cắp mất, có thể xem như nhân vật Yến Tử Lý Tam*
(Yến Tử Lý Tam: Một nhân vật nhân gian trong phim “Yến Tử Môn”.)
Câu chuyện này xảy ra ở sông Hoàng Hà, đoạn Hà Nam.
Năm đó, trên sông Hoàng Hà đã phát sinh ra một chuyện rất kì quái.
Hạ lưu của sông Hoàng Hà bị đứt đoạn, toàn bộ nước của Hoàng Hà đều trở thành màu máu tươi, vừa đặc vừa nhớt, cá tôm trong nước chết hết, nổi lềnh bềnh trên mặt sông, nhìn cực kinh dị.
Hoàng Hà lưu huyết là điềm báo đại họa, có rất nhiều băng cướp và lừa đảo nhân cơ hội này tung những tin đồn thất thiệt, lừa gạt tiền của, báo hại đến người dân hai bên sông đều tẩu tán tứ phía, hoang mang lo sợ.
Chuyện này đã kinh động đến vị Biệt bảo nhân.
Người này họ Bạch, ông nghe được chuyện, biết chắc là dưới dị tượng đó nhất định sẽ có đại bảo vật ra lò, cho nên ngày đêm lên đường, vội vàng đi đến đó.
Nhìn từ xa, chỉ thấy phía dưới bầu trời trăng sao, nước Hoàng Hà đục ngầu, chất nước màu đỏ sẫm, vừa thối vừa khó chịu.
Những đốm trắng trắng trong huyết hà, đều là những con cá tôm đã chết đang thối rữa trong nước. Ánh trăng màu đỏ ảm đạm chiếu lên mặt nước, đáy sông như đang chuyển động những dòng máu, có chút quái dị khó tả.
Nhìn xung quanh tứ phía, phát hiện ra khúc sông Hoàng Hà này ẩn giấu trong một hẻm núi lớn, đi vòng qua hẻm núi vài vòng, cuối cùng chảy vào một mạch sông ngầm của hẻm núi.
Dòng nước trước khi tiến vào con sông ngầm thì vẫn còn bình thường, nhưng khi ra ngoài rồi liền biến thành huyết hà.
Xem ra, vấn đề nhất định là xuất phát từ khúc sông ngầm đó.