- Trưởng lão, nhất định là Nam Cung Khiếu, trừ hắn ra không có người dám làm như thế...
Vì phủi sạch quan hệ, Chúc Hải vội vàng nói.
Kỷ Cường trưởng lão gần đây lòng dạ hẹp hòi, vạn nhất hoài nghi đến hắn đánh tráo, thì có khổ nói không nên lời rồi.
- Nam Cung Khiếu...
Kỷ Cường cũng không hoài nghi, thanh âm lành lạnh, đột nhiên đứng thẳng thân thể.
- Ta và ngươi bất cộng đái thiên, hôm nay tất sát ngươi...
Đang kêu to, đột nhiên ngoài cửa vang lên một thanh âm.
- Kỷ Cường trưởng lão, tông chủ triệu kiến!
- Tông chủ? Tông chủ đang tìm ta, hôm nay tạm tha ngươi một mạng!
Kỷ Cường không quan tâm đi đánh chết Nam Cung Khiếu, vội vàng đi ra ngoài.
....................................
Thét dài một tiếng, Nhiếp Vân đứng dậy.
Cửu Dương Liệt Hỏa đan không hổ là đan dược trân quý, mượn nhờ dược lực thuận lợi đột phá.
Mặc dù chỉ là Thiên Tiên sơ kỳ, nhưng từ Chân Tiên đến Thiên Tiên, là đại bay vọt, tỏ vẻ từ Tiên cấp sơ kỳ (*Tiên Lực, Tiên Thể, Chân Tiên) rốt cục tấn cấp đến trung kỳ, sức chiến đấu cùng ý thức đều có bay vọt về chất.
Bằng vào thực lực bây giờ, lần nữa chiến đấu với Phiền Lạc, không cần phiền toái như vậy, một quyền có thể để cho hắn tinh thần sụp đổ, triệt để thần phục, thậm chí ngay cả loại thiên tài như Nam Cung Khiếu, cũng có lòng tin chiến một trận.
- Đa tạ Kỷ Cường trưởng lão rồi!
Cười khẽ một tiếng, Nhiếp Vân ra Tinh Cung, trở lại gian phòng của mình.
Hắn tạo đan dược giả, là dùng phương pháp áp súc Nguyên Khí Đạn áp chế thành, không thể luyện hóa, để trong người tương đương một quả bom hẹn giờ, tuy trong thời gian ngắn không có bất cứ tác dụng gì, nhưng chỉ cần một lúc sau, hoặc bị tinh thần của hắn dẫn động, thì có thể bạo tạc nổ tung, tạc toái Khí Hải.
Bất quá, đối phương có thể ăn viên thuốc này hay không, hắn cũng không thèm để ý.
Mặc dù Kỷ Cường trưởng lão này phái người đối phó qua mình, nhưng một đường gặp dữ hóa lành, hiện tại lại trộm Cửu Dương Liệt Hỏa đan của hắn, xem như triệt tiêu rồi, với hắn mà nói việc cấp bách là nghĩ biện pháp cướp lấy Hỗn Độn linh dịch, luyện thành Bất Tử chi thân, không có tâm tình so đo với một trưởng lão nho nhỏ.
Ly khai Tinh Cung, Nhiếp Vân lặng lẽ chuồn ra Vân Vũ Tông, vượt qua thiên kiếp, vừa trở lại chỗ ở, chợt nghe một thanh âm.
- Đặng Tiêu sư tỷ, lần này chúng ta có thể thuận lợi trở thành đệ tử chân truyền, nhờ có ngươi cùng Diệp Thần sư huynh trợ giúp cùng dẫn đầu, hiện tại mọi người ở Túy Phương Đình chuẩn bị rượu và thức ăn, hi vọng nhị vị có thể đi qua, thứ nhất tỏ vẻ cảm tạ, thứ hai, hi vọng chúng ta vừa mới tấn cấp đệ tử chân truyền có thể liên hợp chung một chỗ, đừng để đệ tử uy tín lâu năm ức hiếp!
- Là Từ Siêu!
Hắn nhận ra chủ nhân của thanh âm.
Từ Siêu là ban đầu ở Loạn Hải Địa Cung cùng bọn người Đặng Tiêu chung một chỗ thí luyện, từng cực kỳ bài xích Nhiếp Vân, về sau hắn đại triển thần uy đánh chết vô số Tu La, thái độ mới đổi mới, trước ngạo mạn sau cung kính.
Sau Loạn Hải Địa Cung thí luyện, Nhiếp Vân bị phân phối đến Đan Dược Điện, liền không bái kiến những người này, lúc này vừa thấy nhịn không được bay lên cảm giác thân cận.
Cùng một chỗ cộng đồng trải qua sinh tử, khó tránh khỏi có loại cảm giác này.
- Nguyên lai là Từ Siêu sư huynh!
Nhiếp Vân đi ra.
- Mệnh của ta là Diệp Thần sư huynh cứu, vẫn xưng hô ta sư đệ a, nếu không ta sẽ không nhận nổi!
Thấy Nhiếp Vân xưng hô sư huynh, Từ Siêu vội vàng khom người.
Đại tông môn đều dùng thực lực nói chuyện, ai thực lực mạnh người đó làm sư huynh, thật giống như Nam Cung Khiếu, mặc dù trưởng lão bình thường chứng kiến, cũng không dám nói nhảm.
- Chuyện này, mọi người là đồng môn, trợ giúp lẫn nhau là nên phải, nói như vậy có chút khách khí rồi!
Nhiếp Vân cười nói.
Đối với Từ Siêu này hắn cũng không có phản cảm gì, tuy lúc trước xa lánh hắn, cũng là vì thí luyện bảo vệ tánh mạng, bất đắc dĩ mà thôi.
- Vẫn là Nhiếp Vân sư huynh rộng lượng!
Từ Siêu vội nói.
- Diệp Thần, đám người Từ Siêu có hảo ý, nếu không chúng ta cùng đi a!
Hai người hàn huyên hai câu, Đặng Tiêu mở miệng.
- Cung kính không bằng tuân mệnh!
Nhiếp Vân gật đầu đáp ứng.
Túy Phương Đình là địa phương đệ tử Vân Vũ Tông dùng để tiêu khiển, tương tự như quán rượu, có thể tiến đến tiêu phí, bên trong mỗi một vật đều vô cùng quý trọng, giá cả xa xỉ.
Đám người Từ Siêu có thể ở chỗ này thiết yến nói rõ hao tốn không ít.
Đi theo sau lưng Từ Siêu, hai người Nhiếp Vân đi ra Đan Dược Điện, đi đến Túy Phương Đình.
- Sư tỷ ngươi làm sao vậy?
Thấy hai đầu lông mày của Đặng Tiêu mang theo ưu sầu, Nhiếp Vân biết chắc vẫn còn vì Nam Cung Khiếu uy hiếp mà phiền não, giả bộ như không biết hỏi.
- Ta không sao!
Đặng Tiêu không muốn nhiều lời, vuốt vuốt lông mày.
- Không nên buồn, có một số việc có lẽ giải quyết cũng không khó!
Nhiếp Vân khẽ cười một tiếng, cũng không nhiều lời.
- Ngươi có phải biết cái gì hay không? Chuyện của ta ngươi ngàn vạn lần đừng dính vào, Nam Cung Khiếu này... Được rồi, ngươi tốt nhất không nên để ý tới, bằng không thì thật sự sẽ rước họa vào thân!
Sắc mặt Đặng Tiêu hơi đổi, vội vàng truyền âm.
Ngày đó Nhiếp Vân trong lúc vô tình xuất hiện, dọa Nam Cung Khiếu đi, nàng đã biết rõ, thiếu niên trước mắt này chỉ sợ hoặc nhiều hoặc ít đã biết sự tình, nhưng nàng vẫn hi vọng đối phương không muốn dính vào cho thỏa đáng.
Nam Cung Khiếu này tâm ngoan thủ lạt, có thù tất báo, loại nhân vật này, tốt nhất không nên đắc tội, bằng không thì phiền toái không ít.
Nàng cũng không muốn bởi vì chuyện của mình mà liên lụy đến thiếu niên kia.
- Đa tạ sư tỷ đề điểm!
Nhiếp Vân gật đầu.
Chứng kiến thái độ của Đặng Tiêu, trong nội tâm lần nữa bay lên một tia hảo cảm, đương nhiên, cũng không phải tình cảm giữa nam nữ, mà là một loại tán dương cùng thưởng thức.
Thấy được nguy hiểm không hoảng loạn, đối với người bình thản, không có loại tâm tính bởi vì ngươi yếu liền xem thường, tuy thực lực không được tốt lắm, nhưng loại tính cách cùng tâm tình này, lại để hắn coi trọng.
- Ngươi... Nếu không ngươi lập tức rời Vân Vũ Tông a, nơi này có ta nhiều năm tích lũy, tuy không thể để cho ngươi tu vi gia tăng bao nhiêu, lại có thể giúp ngươi tu luyện giảm bớt không ít trở ngại!
Thấy thiếu niên không để ý tới hảo ý của nàng, Đặng Tiêu sốt ruột truyền âm.