Bàn tay Nhiếp Vân duỗi về phía trước một cái, miệng nhẹ nhàng phun ra hai chữ.
- Xóa bỏ!
Một đạo quang mang hiện lên, đạo ý niệm này ngay cả một chút năng lực phản kháng cũng không có đã hóa thành một đoàn khói trắng triệt để biến mất.
Ở trong Nạp Vật thế giới này cho dù là cường giả Chúa Tể thì Nhiếp Vân cũng có thể tiện tay đánh chết, chứ đừng nói tới một đạo ý niệm.
- Luyện hóa!
Xóa bỏ ý niệm bên trong Mê Thiên Kỳ, tinh thần của Nhiếp Vân khẽ động, lập tức triệt để luyện hóa trận kỳ.
- Quả nhiên là đồ tốt...
Mê Thiên Kỳ trở thành vật của hắn, hắn lập tức cảm nhận được uy lực đỉnh phong của nó.
Tuy rằng Mê Thiên Kỳ này không phải là thần binh chủ công sát lục, thế nhưng lại có thể làm nhiễu loạn tâm trí linh hồn của người ta, làm cho người ta nếu như bị vây khốn bên trong khó có thể đi ra ngoài.
Có trận kỳ này, cho dù thực lực đối thủ mạnh hơn hắn, một khi bị vây khốn vào trong đó, nhất định cũng giống như thú trong lồng, tùy ý để cho hắn xâm lược.
- Ồ, nếu như bên trong trận kỳ này có thêm Loạn Phong thạch, không biết có thể sản sinh ra cảm giác như ởLoạn Phong cốc hay không?
Nắm trận kỳ ở trong lòng bàn tay, đột nhiên có một suy nghĩ hiện lên, hai mắt Nhiếp Vân sáng lên.
Loạn Phong thạch gia cố vào trong binh khí là có thể làm cho binh khí sản sinh công kích làm cho tinh thần hỗn loạn. Nếu như gia cố vào trên trận kỳ này, bố trí mê trận, chẳng phải cũng có hiệu quả tương đồng. Làm cho người tiến vào trong đó không chỉ có bị mê hoặc, không tìm ra được lối ra mà còn có thể ảnh hưởng tới tinh thần đối phương, làm cho đối phương tẩu hỏa nhập ma, triệt để phát rồ hay sao?
- Xem ra cũng chỉ có thể trộm Loạn Phong thạch rồi thử một chút a.
Cười hắc hắc, Nhiếp Vân chui ra từ trong Nạp Vật thế giới, thân thể khẽ động, bắn thẳng về phía đám người Cừu Thiên kia.
Nếu như đã là giá họa thì đương nhiên muốn làm cho tốt, nên động thủ với đám người Cừu Thiên.
Vừa rồi phương hướng mà Nhiếp Vân giả vờ rời đi cũng không phải là vị trí của đám người Cừu Thiên. Vì vậy phương hướng mà đám người Khánh Hồng đuổi theo cũng không cùng đường, cho nên nhất định chưa gặp đám người Cừu Thiên.
Đẩy nhanh tốc độ, phi hành chừng hai ba canh giờ đã thấy đám người Cừu Thiên đang chậm rãi đi về phía trước, mỗi một người mang theo vẻ mặt ngưng trọng.
Lúc này trong đám người đã có bốn người bị thương, bản tôn Nhiếp Vân vì phòng ngừa người khác hoài nghi cho nên cũng đã bị thương. Chỉ bất quá cũng không có nghiêm trọng cho lắm.
Cảm nhận được khoảng cách của phân thân chỉ còn cách nơi ngàn ngàn thước, hai mắt bản tôn sáng lên, ngẩng đầu nhìn về phía Cừu Thiên, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.
- Cừu Thiên sư huynh, ngươi suy tính một chút xem Khánh Hồng kia có cách chúng ta xa lắm không. Ta sợ nếu cứ tiếp tục như vậy, còn chưa có nhìn thấy đối phương thì chúng ta cũng đã bị thương hết rồi.
- Đúng vậy, sư huynh, nơi này quá cổ quái, không bằng chúng ta đi ra ngoài chờ đám người Khánh Hồng trước a. Ta không tin đám người này còn có thể không ra!
Một đệ tử cũng cảm thấy sợ hãi.
Cái gì cũng không nhìn thấy, mắt thường, tinh thần lực đều bị hạn chế, khắp nơi đều là bẩy rập. Đổi lại là ai cũng khó có thể thừa nhận được tình cảnh này.
- Ta suy tính một chút!
Thấy mọi người ý chí tan rã, sắc mặt Cừu Thiên có chút xấu xí, hừ lạnh một tiếng, mai rùa lần nữa xuất hiện ở trong lòng bàn tay, dòng sông Thiên cơ xuất hiện ở trước mặt mọi người. Bên trên mai rùa hiện lên mật vân đặc thù.
- Mọi người chú ý, Khánh Hồng tới, đang ở gần đây.
Thấy văn tự bên trên mai rùa, Cừu Thiên biến sắc, mạnh mẽ ngẩng đầu lên.
- Hắc hắc. Xem ra đám phế vật các ngươi vẫn còn có chút cẩn thận a.
Một tiếng hừ lạnh vang lên, bên trong sương mù dày đặc dương như có một đầu quái thú ngủ đông. Lợi dụng sương mù dày đặc giấu kín thân thể, cũng không có xuất hiện.
- Khánh Hồng!
Nghe được thanh âm này, Cừu Thiên, Tần Đào nhìn nhau, lập tức nhận ra được đối phương.
- Không sai, là ta! Các ngươi ngàn vạn lần không nên tới đây! Ta lĩnh ngộ Thiên nhãn đại đạo, Tề Thiên lĩnh là địa bàn của ta. Ta sẽ khiến cho các ngươi có đến mà không có về...
-
Một tiếng cười lạnh vang lên, thanh âm dần dần biến mất, dường như chưa từng xuất hiện qua vậy.
- Ghê tởm. Khánh Hồng này muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn muốn xé bỏ hiệp ước của tam tông hay sao?
Hai tay xiết chặt, hai mắt Tần Đào mang theo lửa giận hừng hực.
Trước đó hắn vẫn hoài nghi Cừu Thiên đem mọi người đưa tới Tề Thiên lĩnh, có mưu đồ khác. Hiện tại xem ra, đối phương không tính toán sai, mà là quả thực Khánh Hồng có chuyện!
Khiến cho đám người bọn hắn có đến mà không có về... Lẽ nào đối quên hiệp ước không thể giết, làm hại lẫn nhau của tam tông hay sao?
- Mọi người cẩn thận, ngàn vạn lần không nên đi loạn..
Sắc mặt có chút xấu xí, lực lượng toàn thân Tần Đào lan tràn ra, phòng ngự chi khí tạo thành một quả cầu nhàn nhạt ngoài thân thể. Sau đó hắn lại quay đầu, nói với đám người phía sau.
- Vâng...
Tất cả mọi người đều biết tình thể nguy cấp cho nên đồng thời gật đầu.
Đổi thành ở nơi khác, một Khánh Hồng căn bản không tính là gì. Nhưng nơi này là Tề Thiên lĩnh. Sương mù dày đặc vô cùng, Khánh Hồng lại lĩnh ngộ Thiên nhãn đại đạo, bản thân đã ưu thế tiên thiên. Nếu như thực sự lặng lẽ động thủ, đám người bọn hắn tuyệt đối sẽ xuất hiện tổn thương không thể vãn hồi.
- Hắc hắc, muốn đối phó với ta? Ở chỗ này ta thông suốt, các ngươi chẳng khác nào bị che mắt. Nếu như không đối phó được một đám người mù như các ngươi, ta thà đâm đầu vào đá chết còn hơn.
Bên trong sương mù dày đặc vang lên một tiếng hừ lạnh, bên trong thanh âm mang theo vẻ kiêu ngạo vô cùng.
- Ồ? Phải không? Nếu như có thể đối phó với chúng ta thì cũng đừng giấu ở trong sương mù. Lập tức đi ra ngoài, mạnh miệng ai cũng làm được nha. Đáng tiếc chỉ là vô dụng mà thôi.
Cừu Thiên cười lạnh một tiếng, cổ tay vừa lật, một kiện binh khí đã xuất hiện ở trong lòng bàn tay của hắn. Hai mắ cảnh giác nhìn bốn phía, dường như chỉ cần Khánh Hồng vừa xuất hiện thì nhất định hắn sẽ đánh ra công kích trí mạng.
- Mạnh miệng? Như vậy ta đây sẽ khiến cho các ngươi nhìn xem có đúng là mạnh miệng hay không!
Thanh âm của Khánh Hồng vang lên, dường như đang cười nhạo. Bất quá, sau khi thanh âm vừa dứt mọi người cũng không phát hiện ra có người đánh lén, cũng không có phát hiện ra có người nào xông tới.