Vừa mới đi không xa thì lại có một tiếng gọi vang lên, hắn quay đầu nhìn lại thì đã thấy Tú Linh đại đế đang đuổi tới. Mái tóc dài phấp phới trong gió, xinh đẹp vô cùng.
- Ồ? Không biết Tú Linh đại đế tìm ta là có chuyện gì?
Nhiếp Vân dừng lại.
Hắn và nữ nhân này cũng chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, đối phương lại sốt ruột đuổi theo như vậy, nhất định đã có chuyện gì đó.
- Nhiếp Vân Chúa Tể thứ lỗi, quả thực ta có chuyện muốn nhờ.
Linh Tú Chúa Tể do dự một chút rồi nói.
- Xấu hổ quá, ta còn có việc, tạm thời không muốn chọc vào những phiền toái khác, vì vậy… Cáo từ!
Nhiếp Vân khoát tay, thân thể búng một cái, lại tiếp tục bay về phía trước.
Nữ tử này mới lần đầu tiên gặp mặt, hắn cũng không phải là đấng cứu thế, có chuyện gì hay không có liên quan tới hắn cái rắm!
Sưu!
Nhiếp Vân đáp xuống một cái sơn cốc.
Lời trước đó nói với Tú Linh đại đế cũng không sai, bây giờ căn bản hắn không có tinh lực chọc vào những chuyện khác. Đầu tiên là phải giải quyết Đan Thần Chúa Tể, tìm được Hư Không giới.
Tinh thần quét mắt một vòng, phát hiện ra không ai đi theo, thân thể nhoáng một cái đã tiến vào Nạp Vật thế giới.
- Đan Thần Chúa Tể, chúng ta lại gặp mặt rồi!
Xuất hiện ở trước mặt Đan Thần Chúa Tể, Nhiếp Vân nói.
- Không sai, chúng ta lại gặp mặt. Ngươi có thể khám phá ra hành tung của ta, hơn nữa đi tới tìm mà ta lại không biết gì cả. Thủ đoạn này ta còn xa mới bằng, lần này ta nhận thua.
Đan Thần Chúa Tể biết lần này trốn không thoát cho nên cũng rất là thành thật.
- Nhận thua?
Nhiếp Vân nhếch mép:
- Ngươi cảm thấy chỉ có nhận thua là xong sao?
- Nếu không thì thế nào? Đừng tưởng rằng ta chạy trốn chính là sợ ngươi. Chỉ là ta không nỡ dùng cơ hội mà cường giả Phong vương cho ta mà thôi. Nếu như ép ta, cùng lắm thì ngọc đá cùng tan!
Đan Thần Chúa Tể cười lạnh.
- Thật không? Vậy ngươi cứ thử một chút, nếu như ngươi gọi được Hỗn Độn vương tới. Như vậy có giết ta cũng không có sao!
Nhiếp Vân nói.
Xem ra người này còn không biết mình đã rơi vào Nạp Vật thế giới. Ở trong cái thế giới này, cho dù cường giả Phong vương tự mình tới đây thì cũng không có bất kỳ tác dụng nào!
Lại nói, ở chỗ này không được hắn cho phép. Tin tức căn bản sẽ không truyền ra được. Kêu gọi cường giả Phong vương, chẳng qua chỉ là suy nghĩ của đối phương mà thôi. Ở trong mắt hắn, chẳng khác gì nằm mơ.
- Đây là ngươi tự mình tìm chết.
Đan Thần Chúa Tể không nghĩ tới người trước mắt này ngay cả cường giả Phong vương cũng không sợ hai. Cổ tay hắn khẽ lật một cái, một cái ngọc bài đặc thù đã bị hắn bóp nát ở trong lòng bàn tay.
Ban đầu hắn đã hoàn thành một lần nội dung Hỗn Độn Vương Phù lệnh. Lấy được một lần cơ hội. Cơ hội hắn luôn không dùng, mà nó cũng chính là dùng ngọc bài này để liên lạc với Hỗn Độn vương.
Rắc rắc!
Thấy dáng vẻ bình tĩnh của đối phương. Hắn biết nếu không sử dụng nữa sợ rằng sẽ không còn cơ hội, hắn giơ tay lên bóp vỡ ngọc bài.
Ông!
Một đạo tin tức lập tức bay lên trên không. Bất quá còn không bay được bao xa thì đã thấy Nhiếp Vân đánh ra một chiêu. Đạo tin tức này lập tức bị hắn cố định ở trên đầu ngón tay, không ngừng giãy giụa, giống như con rắn đang vặn vẹo vậy.
- Ngươi... Ngươi lại có thể ngăn cản đưa tin cho cường giả Phong vương? Chuyện này là không thể nào...
Đan Thần Chúa Tể run rẩy không thôi. Hắn bị dọa sợ đến mức hai con ngươi sắp rớt xuống mặt đất.
Ngọc bài này chính là Hỗn Độn vương tự mình đưa cho hắn, mang theo ý niệm và uy thế của cường giả Phong vương. Có thể xuyên qua bất kỳ trận pháp, cấm chế nào. Làm sao có thể bị đối phương bắt lại chứ? Hơn nữa còn sống chết cũng không trốn thoát... Điều này sao có thể?
- Diệt!
Khi hắn khiếp sợ còn chưa có kết thúc thì đã thấy Nhiếp Vân trước mắt có hành động, bàn tay nhẹ nhàng hợp lại.
Phanh phanh!
Tin tức ý niệm từ bên trong ngọc bài truyền ra ngoài đã bị một chưởng vỗ nát, hoàn toàn biến mất.
- Cái này... Cái này... Ta muốn ngươi chết!
Thấy tin tức bị đối phương đán nát, cái gì cũng không lưu lại, không có biện pháp truyền ra ngoài. Đan Thần Chúa Tể như phát điên, miệng gào thét một tiếng, bàn tay chợt run lên, tám khỏa đan dược lập tức bay ra, biến thành tám vị dũng sĩ kim giáp, gào thét đánh về phía Nhiếp Vân.
Đây là lá bài tẩy sau cùng của hắn, vẩy đan thành ninh!
Tám khỏa đan dược này là dược vật cấp bậc cao nhất do hắn tốn vô số tài liệu luyện chế mà thành. Nay cả đối với cường giả Chúa Tể cũng có trợ giúp rất lớn. Cho dù là hắn cũng không dám dùng, bây giờ những đan dược này đều đã diễn hóa ra linh trí của mình, có sức chiến đấu cực mạnh!
Tám khỏa đan dược tạo thành trận pháp, liên thủ công kích, lại phối hợp với bản
thân hắn. Hắn tự tin cho dù Nhiếp Vân thực lực mạnh mẽ hơn hắn, thế nhưng nhất định cũng sẽ tay chân luống cuống, không lo được cho bản thân mình!
Nghĩ tới đây, trong mắt hắn lóe lên một đạo quang mang tàn nhẫn. Cổ tay run lên, một món thần binh Chúa Tể xuất hiện ở trong lòng bàn tay, đang định xông qua phối hợp với tám khỏa đan dược công kích Nhiếp Vân thì thân thể trên không trung lảo đảo một cái, thiếu chút nữa đã rớt xuống.
Không phải là hắn phi hành không vững, mà là... Cảnh tượng trước mắt lại lần nữa gần như hù chết hắn.
Chỉ thấy tám khỏa đan dược của hắn biến thành tám dũng sĩ kim giáp, còn chưa đi tới trước mặt Nhiếp Vân thì đã bị một cỗ lực lượng đặc thù chèn ép. Tám khỏa đan dược lần nữa biến thành bộ dáng đan dược. Sưu một cái đã bị đối phương nuốt vào trong bụng!
Chuyện này... Chuyện này... Không phải là thật!
Đan Thần Chúa Tể sắp muốn khóc.
Tám khỏa đan dược này liên thủ, chiến thắng một vị Chúa Tể, thậm chí là đánh chết cũng tuyệt đối vô cùng đơn giản. Sao còn chưa tới đến trước mặt đối phương thì đã trở về nguyên hình như vậy chứ?
Càng làm cho hắn không tiếp nhận được nổi là... Lại bị đối phương phục dụng!
Đây chính là đan dược mà ngay cả ta cũng nhịn ăn a... Phốc!
Thân thể Đan Thần Chúa Tể run rẩy, thoáng một cái đã phun ra máu tươi.
Tám khỏa đan dược đại biểu cho toàn bộ tâm huyết của hắn. Ở trong lòng hắn, trình độ trân quý thậm chí còn vượt qua cả cổ thuyền. Thế nhưng lúc này lại bị đối phương dùng một hơi nuốt trọn. Loại đả kích này, sao hắn có thể chịu được chứ?