Nhiếp Vân có chút kỳ quái hỏi.
Dựa theo lẽ thường mà nói, cho dù hai bộ lạc này săn thú, có chút tranh chấp về địa bàn, thế nhưng cũng không đến nỗi tranh đấu sinh tử, không chết không thôi như vậy a! Mà một khi xuất hiện loại hiện tượng quái dị này, nhất định là có cừu hận không đội trời chung.
- Hừ, có chuyện gì thì ngươi đi hỏi lão thất phu Điêu Vịnh đi!
Phùng Thịnh gầm lên một tiếng.
- Điêu Vịnh?
Nhiếp Vân có chút sửng sốt, ngay sau đó theo ánh mắt của Phùng Thịnh cũng đã hiểu ra người mà đối phương muốn nói là ai.
Điêu Vịnh là tộc trưởng Thanh Sơn Bộ, gia gia của Uyển nhi.
- Ngươi mới là lão thất phu! Là phụ thân Phùng Chấn ngươi không để ý nguy hiểm. Biết rõ gặp phải nguy hiểm còn muốn tiến lên. Biến thành như bây giờ cũng là do lỗi của bản thân hắn, không có bất cứ quan hệ gì với những người khác!
Nghe thấy đối phương mắng gia gia nàng, Uyển nhi lập tức bạo phát.
- Lỗi là do tự mình gánh chịu... Ha ha, lỗi là do tự mình gánh.
Sắc mặt Phùng Thịnh đỏ bừng:
- Được, bây giờ ta sẽ để cho ngươi tự mình gánh chịu. Chết đi cho ta...
Câu nói này đã hoàn toàn kích thích Phùng Thịnh, cả người giống như một đầu sư tử bị thương. Hắn điên cuồng gầm lên một tiếng. Trong tiếng rống giận, hai chân chợt đạp một cái vào mặt đất, thân thể bắn thẳng về phía trước.
Bàn tay của hắn giống như là móng vuốt sắc bén của dã thú, lóe lên hàn mang lạnh lẽo.
- Dừng tay!
Nhiếp Vân không nghĩ tới tên này vừa mới nói thì đã bị kích thích thành như vậy. Lông mày khẽ nhíu lại, bất quá không cần hắn xuất thủ thì Phí Đồng ở bên cạnh đã ra tay. Chỉ thấy một đạo kình khí đánh tới, Phùng Thịnh còn chưa tới trước mặt đối phương thì đã nặng nề ngã xuống đất, giống như chó chết bị giẫm ở dưới chân, vô luận động đậy như thế nào cũng không có cách nào giãy giụa được.
Bán bộ Phong vương và Phong vương chênh lệch cấp độ sinh mạng, hai người vốn đã không cùng một cấp bậc, cho nên không thể so sánh nổi.
- Buông ta ra... Nhất định ta phải giết bọn họ, báo thù thay cho phụ thân ta.
Người không nhúc nhích được, Phùng Thịnh rống giận một tiếng.
Cũng khó trách hắn điên cuồng, tranh đấu nhiều năm với Thanh Sơn Bộ như vậy. Lần đầu tiên đã gần như thành công như vậy lại xuất hiện biến số, đổi lại là ai sợ rằng cũng không thể chịu đựng được.
- Đã có chuyện gì xảy ra?
Không để ý tới Phùng Thịnh gần như điên cuồng, Nhiếp Vân nhìn về phía tộc trưởng Điêu Vịnh rồi nói.
- Thật ra thì... Cũng là tại ta.
Tộc trưởng Điêu Vịnh khẽ lắc đầu một cái, trên mặt hiện lên vẻ tịch mịch:
- Chuyện là như vậy...
Tiếp theo hắn lập tức nói ra chuyện khiến cho hai bộ lạc cừu hận như vậy.
Thanh Sơn Bộ, Lạc Sơn Bộ cách nhau không xa, chỉ có khoảng cách hơn mười dặm. Vốn hai bộ lạc có quan hệ rất tốt, thậm chí quan hệ còn là thông gia. Cùng nhau ngăn cản dã thú hung mãnh chung quanh, quan hệ tốt tới mức giống như cùng một bộ lạc vậy. Bất quá, chuyện này từ mười năm trước đã thay đổi.
Mười năm trước, trong một lần săn thú, Điêu Vịnh phát hiện ra một nơi rất là kỳ quái, thời đó thực lực của hắn còn chưa đủ, vì vậy mới mời phụ thân của Phùng Thịnh là Phùng Chấn cùng nhau đi dò xét. Mà thời đó Phùng Chấn chính là tộc trưởng của Lạc Sơn Bộ.
Nơi kỳ quái này khiến cho Điêu Vịnh cảm thấy rất có thể sẽ có cơ hội lớn. Cho nên hắn không có nói cho bất kỳ người nào biết. Thậm chí trước khi lên đường Phùng Chấn cũng chỉ biết hai người sẽ đi tới một chỗ. Cũng không biết nơi sắp đi tới có nguy hiểm hay không.
Sauk hi hai người đi tới đó, quả nhiên đã gặp phải nguy hiểm, cuối cùng Điêu Vịnh mang theo trọng thương cùng với Phùng Chấn gần như chết mà chạy về.
Sau khi Phùng Chấn trở lại đã hoàn toàn rơi vào hôn mê, giống như người không có tri giác vậy, mười năm trôi qua cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.
Phùng Thịnh trẻ tuổi khí thịnh, biết phụ thân đi theo Điêu Vịnh rời đi cho nên mới bị thương. Đối phương lại không có giải thích, cho nên lửa giận đã lan tràn tới toàn bộ Thanh Sơn Bộ. Lúc vừa mới bắt đầu chẳng qua chỉ là tiểu đả tiểu nháo. Đánh lén khiến cho người ta bị thương, sau đó ngày càng diễn ra kịch liệt hơn. Rốt cuộc vào năm năm trước, trong một lần tranh chấp đã có mấy người mất mạng. Kể từ đó hai đại bộ lạc mới biến thành thế như nước với lửa, không có biện pháp giải hòa.
- Thì ra là như vậy... Vậy tại sao ngươi không cẩn thận giải thích một chút? Như vậy cũng có thể hóa giải mâu thuẫn giữa hai bộ lạc a?
Nghe thấy chuyện như vậy, Nhiếp Vân coi như đã hiểu rõ, hắn nhìn về phía Điêu Vịnh rồi nói.
Nếu như người này giải thích cặn kẽ tình huống bị thương của Phùng Chấn, mặc dù không đến nỗi hoàn toàn hóa giải mâu thuẫn của hai bộ lạc thì ít nhất cũng có thể hòa hoãn một chút a. Vì sao đối phương lại không giải thích chứ?
- Chuyện này... Quả thực ta không thể nói!
Điêu Vịnh khẽ lắc đầu một cái.
- Gia gia...
Dường như Uyển nhi biết cái gì đó, nhìn thấy gia gia không muốn nói, vẻ mặt nàng có chút nóng nảy.
- Không cần khuyên ta, chuyện này liên lụy tới danh dự của lão hữu, ta đã sớm định chôn sâu vào trong bụng.
Điêu Vịnh thở dài một tiếng.
Thấy hành động của hắn, lại nghe nói như vậy, trong lòng Nhiếp Vân khẽ động một cái.
Nếu như hắn đoán không sai, Phùng Chấn này có lẽ đã làm chuyện gì đó không tốt lành gì. Mà Điêu Vịnh lại cố kỵ mặt mũi của lão hữu, cho nên cũng không muốn nói nhiều.
- Chuyện này không nói, như vậy mâu thuẫn giưa hai tộc càng ngày càng sâu. Cứ theo như đà này, sớm muộn gì cũng sẽ lưỡng bại câu thương. Chẳng lẽ ngươi chỉ vì mặt mũi của người khác mà vứt bỏ tính mạng của tất cả tộc nhân, không để ý tới sống chết của bọn họ hay sao?
Đoán được những chuyện này, Nhiếp Vân do dự một chút rồi nói xen vào:
- Chắc hẳn ngươi cũng có thể nhìn ra, nếu như không phải hôm nay có ta xuất thủ, toàn bộ Thanh Sơn Bộ sẽ phải đối mặt với nguy hiểm bị tiêu diệt. Thậm chí ngay cả tôn nữ Uyển nhi của ngươi... Cũng khó mà may mắn thoát được. Nếu như quả thực nàng bị bắt... Kết quả như thế nào thì có lẽ ngươi cũng đã biết.
Nếu như đối phương có thể nói thì nhất định cũng đã sớm nói. Bây giờ chỉ có thể
nói trúng điểm mấu chốt, khiến cho đối phương cảm thấy sợ hãi.
Người quan trọng nhất trong lòng hắn nhất định chính là vị Uyển nhi này.
Quả nhiên, nghe thấy hắn nói như vậy, sắc mặt của Điêu Vịnh lập tức đại biến.