Thấy hắn lên đài, Nhiếp Vân nhìn qua đối thủ Mã Đào của hắn, vừa nhìn qua, sắc mặt có chút ngưng trọng.
Mà Đão này ánh mắt tập trung, nội liễm, toàn thân không có chút pháp lực nào tán dật ra, từ đó đã nói rõ linh hồn hắn có lực trói buộc rất mạnh. Xem ra tuy rằng người này không có danh khí lớn, nhưng mà cũng không đơn giản.
Cũng đúng, người có thể tới Hóa Vân tông tham dự khảo hạch nào có thể là người đơn giản cơ chứ?
- Tiểu tử, hôm nay chính là cuộc chiến Mã Đào ta thành danh, ta muốn dùng ngươi phụ trợ ta đi lên con đường thiên tài, thức thời thì lập tức nhậ thua, bằng không có chết cũng đừng trách ta.
Hai người đồng thời lên đài, Trúc Âm còn chưa nói gì thì Mã Đào đối diện đã thét dài một tiếng, pháp lực toàn thân như thủy triều lan tràn ra.
- Thật mạnh, không ngờ Mã Đào này không hiện sơn lộ thủ, pháp lực lại hùng hậu như vậy. Chỉ sợ so với Âu Dương Thế Hùng vừa rồi cũng không kém hơn chút nòa.
- Đúng vậy a, sao lại lợi hại như vậy chứ? Xem ra Trúc Âm này không may rồi.
Cảm nhận pháp lực khổng lồ mà người này tản ra, sắc mặt tất cả người dưới đài đều không khỏi nghiêm lại, chỉ có trên khuôn mặt vặn vẹo của Nam Cung Tuấn hiện lên vẻ hưng phấn, dường như hắn muốn nhìn thấy Trúc Âm xấu mặt.
- Tên này quả nhiên lợi hại, khí hải to lớn, pháp lực hùng hậu, chỉ sợ vượt qua trình độ trước khi ta đạt được thiên phú Nguyên Khí sư.
Liếc mắt nhìn, Nhiếp Vân nhíu mày.
Trình độ pháp lực hùng hậu có liên quan tới độ rộng lớn của khí hải. Mã Đào này tuy rằng là tán tu, không có danh khí gì, nhưng mà nhìn bộ dáng hiện tại, khí hải to lớn sợ rằng đã vượt qua hắn trước khi hắn có được thiên phú Nguyên khí sư.
Khi đó tuy rằng hắn không lợi hại như vậy, nhưng mà khí hải cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể so sánh. Nếu không cũng không được Dịch Thành tán thành, dẫn hắn đi tới bảo tàng Nguyên Khí sư lưu lại.
- Lập tức nhận thua rồi đi xuống? Làm như vậy không tốt lắm đâu, về sau mọi người đều là sư huynh đệ đồng môn, hòa khí sinh tài, có cần thiết phải làm như vậy không?
Nghe thấy Mã Đào nói vậy, Trúc Âm rất thoải mái lý luận với hắn.
- Đi xuống cho ta.
Mã Đào trừng mắt, không muốn nói nhảm với hắn, ngón tay duỗi về phía trước, từ đầu ngón tay bắn ra một đạo quang mang màu vàng, đạo quang mang màu vàng này mang theo uy thế không thể phá vỡ bắn thẳng tới.
- Đây là Kim cương chỉ.
- Loại vũ kỹ này chỉ sợ đã đạt tới cấp bậc Chí Tôn đỉnh phong, thật là lợi hại.
- Nghe đồn là một tiền bối am hiểu Luyện thể sáng tạo ra, tu luyện tới cực hạn thì ngón tay sẽ biến thành màu vàng ròng, giống như binh khí vậy, đáng sợ tới cực điểm. Không ngờ tên Mã Đào này trước nay chưa từng nghe nói qua lại có được truyền thừa lợi hại như vậy.
- Phù Thiên đại lục lớn như vậy, người có vận khí tốt đạt được kỳ ngộ chỗ nào cũng có. Có thể nhận được truyền thừan hư vậy xem ra thực lực của Mã Đào này ít nhất cũng có thể đứng hàng top năm trong các đệ tử nhập môn lần này.
Nhìn thấy ngón tay màu vàng của Mã Đào, tất cả mọi người kinh ngạc, có một ít người sáng mắt nhận ra tên của chiêu này.
Kim Cương chỉ, đem ngón tay luyện thành kim cương, cho dù không có sử dụng linh binh Tuyệt phẩm thì cũng không yếu.
- Kim Cương chỉ là vũ kỹ lợi hại, thế nhưng dường như ngươi thi triển sai rồi. Ngươi nhìn xem, độ chính xác của ngươi không đúng a, không đánh trúng được vào người ta.
..
So với mọi người đang biến sắc, Trúc Âm trên đài cũng không có cảm ứng được cái gì. Ngược lại hắn còn lải nhải không ngớt, mà ngay cả Nhiếp Vân cũng cảm thấy đối phương nói chuyện chẳng khác nào là chờ chết... Mà điều khiến cho người ta cảm thấy kỳ quái đó chính là Kim cương chỉ của Mã Đào quả nhiên đánh chệch, không đánh tới người Trúc Âm.
- Ồ? Không đúng.
Coa thủ ra chiêu chú ý tới độ chuẩn xác, tàn nhẫn. Mã Đào cũng không giống như người mềm lòng, sao có thể đánh chệch chứ? Chỗ này có điểm là lạ.
- được rồi, tới phiên ta đánh ngươi. Ta muốn đánh thì tốt nhất ngươi nên giơ ngực ra nha. Như vậy chúng ta mới công bằng..
Mã Đào không đánh trúng, Trúc Âm tiếp tục lải nhải.
Nương theo lời nói nhảm của hắn, bàn tay hắn nhẹ nhàng đẩy ra.
Một màn làm cho người ta kỳ quái xuất hiện, Mã Đào không ngờ lại giống như Trúc Âm nói, không nhúc nhích, đứng nguyên tại chỗ, ngực nhô lên, chờ bị đánh.
Phanh.
Mã Đào bị một chưởng của Trúc Âm đánh bay, sắc mặt như bị huyết tẩy, đỏ như mào gà.
- là Đầu Độc sư, thiên phú đặc thù xếp hạng thứ chín mươi hai.
- Trúc Âm này không ngờ lại là Đầu Độc sư, hơn nữa tuyệt đối đã mở ra hình thái thứ hai.
Thấy một màn như vậy, những người khác cũng biết là do Trúc Âm dở trò quỷ. Nương theo hắn lải nhải, mọi người đồng thời nhớ tới một thiên phú đặc thù.
Đầu Độc sư.
Xếp hạng thứ chín mươi hai.
Tiên Âm sư và Đầu độc sư có chút tương tự, lại hoàn toàn khác biệt. Tiên âm đại biểu cho Tiên đạo thuần khiết, đại biểu cho chính nghĩa. Mà thứ sau lại khiến cho người ta nghe vào bị dụ dỗ, đầu độc, không từ thủ đoạn nào.
Một chính một tà, giống như một phật một ma vậy. Mặc dù có chút thời điểm tác dụng giống nhau, nhưng lại đại biểu cho hai loại đạo hoàn toàn khác biệt.
Bản thân Đầu Độc sư có hương vị đầu độc, lajit ăng thêm mở ra hình thái thứ hai, Mã Đào không hề phòng bị, không ngờ lại liên tục hai lần bị thiệt.
- Đáng giận, chết cho ta.
Lúc này Mã Đào cũng biết Trúc Âm có được thiên phú đặc thù, hắn không dám tiếp tục xông lên mà hai tay giơ lên, pháp lực hùng hậu bắn ra.
Bản thân hắn khí hải rộng lớn, lúc này pháp lực lại không hề giữ lại, lập tức che kín toàn bộ tỷ thí đài. Bốn phía tràn ngập một cỗ lực lượng cường đại khiến cho người ta giận dữ.
- Đây là Trục Lãng công, pháp lực được phóng ra toàn bộ, tạo thành lực trùng kích như thủy triều. Khiến cho đối thủ không có cách nào tới gần, cũng không có cách nào tiến về phía trước, biến thành đối tượng chịu công kích, lợi hại.
- Xem ra Trúc Âm có thiên phú Đầu Độc sư cũng vô dụng, cho dù tiếng có lớn ở trước mặt thủy triều cũng không có tác dụng. Có lẽ không có ảnh hưởng gì với Mã Đào nữa.
- Mã Đào này chẳng những thực lực mạnh mà ứng biến cũng rất lợi hại. Biết rõ che tai cũng vô dụng cho nên lại dùng chiêu này...
Nhìn pháp lực hùng hậu tạo thành thủy triều trên đài, ánh mắt mọi ngườilaầnn ữa ngưng trọng.