Mục lục
Vô Tận Đan Điền
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Nhiếp Vân, ngươi trở về, những người này ngay cả ta cũng không phải là đối thủ.

Thất Nguyên bước lên phía trước, muốn kéo hắn trở về, bất quá còn chưa tới trước mặt thì đã thấy thiếu niên ở trước mắt đã động thủ.

Thân thể của Nhiếp Vân giống như huyễn ảnh vậy, trong chớp mắt đã xuất hiện ở trước mặt Vũ Chúc, bàn tay vung lên rồi đẩy về phía trước.

Trong lòng bàn tay của hắn mang theo tiếng phong lôi, vừa mới xuất hiện đã có lôi điện lập lòe, xé rách Vạn Lý Kinh Thiên trận, xuất hiện ở trước mặt Vũ Chúc.

- Thứ không biết sống chết...

Vũ Chúc không ngờ tới hắn lại dám động thủ trước, sắc mặt Vũ Chúc tối sầm lại, đánh ra một quyền.

Bất quá quyền của hắn còn chưa tới đến trước mặt Nhiếp Vân thì một cái dây leo thô to đã không biết từ chỗ nào lan tràn tới. Nhanh chóng theo cánh tay của hắn lập tức quấn quanh toàn thân.

- Cái gì...

Không ngờ tới lúc chiến đấu lại đột nhiên xuất hiện vật này, Vũ Chúc sợ hãi, con ngươi co rút lại, rống to một tiếng.

Bất quá, tiếng rống còn không có kết thúc thì dây leo đã theo cái miệng hắn chui vào bên trong.

- Ô ô ô...

Dây leo tiến vào trong miệng, con ngươi của Vũ Chúc co rút lại, muốn nói chuyện thế nhưng lại phát hiện ra cái gì cũng không nói thành lời. Toàn thân hắn liên tục run rẩy.

Kẽo kẹt! Kẽo kẹt!

Trong cơ thể trong nháy mắt liên tiếp vang lên thanh âm giòn giã, cả người lập tức khô quắt lại, giống như là bị hấp thu năng lượng sạch sẽ vậy. Râu tóc cả người trở nên trắng xóa, con mắt có máu tươi lóe lên.

Ầm!

Dây leo vừa mới thu lại thì thi thể của Vũ Chúc đã ngã xuống mặt đất, không ngờ đã triệt để đoạn khí bỏ mình.

- Bằng vào chút thực lực này mà cũng muốn giết ta? Còn chưa tỉnh ngủ sao!

Thiên Tâm đằng vừa mới thu lại thì Nhiếp Vân đã nhìn về phía đám người Trầm Nghiêu.

- Hắn giết Vũ Chúc?

- Chuyện này... Sao lại có thể…

Đám ngườiTrầm Nghiêu khó có thể tin được

Đừng nói đám người này, liền ngay cả mấy người Cổ Tiêu, Thất Nguyên cũng đều há hốc mồm, hai mắt trợn lên, con ngươi sắp lồi ra đến nơi.

- Một chiêu giết chết Vũ Chúc, chuyện này... Chuyện này...

Liên tục nói hai chữ chuyện này, ngay cả từ ngữ khác Cổ Tiêu cũng không nói ra được.

Vừa nãy hắn giận dữ Nhiếp Vân không biết điều, tùy tiện xông tới. Bây giờ hắn mới biết, đệ nhất nhân đệ tử hạch tâm trẻ tuổi này còn có thực lực đáng sợ hơn so với hắn.

- Hắn nói không phải là đối thủ của ta, ta lại tin tưởng. Nếu như thật động thủ, có khả năng ngay cả một chiêu ta cũng không tiếp được mà chết. Trước đó không ngờ lại giữ lại mặt mũi cho ta..

Thất Nguyên nhớ tới tình cảnh trước đó muốn luận võ với đối phương mà đối phương lại trực tiếp chịu thua.

Nực cười hắn lại tin là thật, còn vỗ ngực đảm bảo, nói muốn chăm sóc đối phương. Thế nhưng bây giờ mới biết, đối phương vốn chỉ nói chơi với hắn, thực lực như vậy, bất cứ lúc nào có thể giết vài người như hắn, sao có thể không phải là đối thủ của hắn được chứ?

Rõ ràng đã giữ lại mặt mũi cho hắn.

Nghĩ tới đây, trong lòng Thất Nguyên cảm động một hồi.

- Thiên Tâm đằng? Ngươi lại có Thiên Tâm đằng? Loại bảo vật này không phải là thứ loại người như ngươi có tư cách nắm giữ, đi cho ta.

Đầu tiên Trầm Nghiêu kinh ngạc, sau đó lập tức nhận ra dây leo mà vừa nãy Nhiếp Vân điều khiển chọc vào yết hầu Vũ Chúc là thứ gì. Trong mắt lập tức hiện vẻ tham lam.

Thiên Tâm đằng này đừng nói hắn, cũng là đồ vật mà cường giả cấp bậc tông chủ cũng phải thèm nhỏ dãi, chỉ có thể gặp mà không thể cầu, lúc này hắn đã gặp phải, làm sao có thể buông tha được chứ?

Biết rõ Thiên Tâm đằng lợi hại, Trầm Nghiêu không do dự chút nào, lập ứtc lăng không vỗ tới.

Ầm ầm!

Bầu trời bị hắn vỗ nát, lực lượng mạnh mẽ, cuồng bạo hung hãn tàn sát bừa bãi, bao phủ tới. Mặt đất rạn nứt, ngân hà phía sau Trầm Nghiêu xoay tròn, bàn tay giống như là xé rách bầu trời, rít gào đánh xuống.

Vừa ra tay đã sử dụng toàn lực, thực lực hai ngàn bảy trăm bảy mươi đầu đại đạo thi triển ra toàn bộ, khiến cho hắn giống như người khổng lồ xé rách ngân hà. Làm cho người ta cảm thấy áp lực vô cùng vô tận.

- Tới tốt!

Dường như Nhiếp Vân đã sớm biết hắn sẽ động thủ như vậy. Hai tay rung lên, dây leo của Thiên Tâm đằng lan tràn ra, từng sợi dây leo thô to giống như cánh tay, kéo dài ra đón đỡ bàn tay trên không trung.

Vừa nuốt chửng Vũ Chúc, Thiên Tâm đằng lại lần nữa có một cái dây leo dài ra. Thực lực đạt tới hai ngàn bảy trăm sáu mươi lăm đầu đại đạo, có vài dây leo lan tràn đi ra, giống như có mấy vị cường giả cấp bậc như vậy đồng thời tấn công, một khi liên hợp lại lực lượng kinh người.

Phanh!

Chưởng mà Trầm Nghiêu ra tay bị dây leo bao phủ rồi bị kéo thành mảnh vỡ. Lại kéo tới mức khiến cho Trầm Nghiêu liên tục lùi về sau vài bước.

- Hừ!

Sắc mặt Trầm Nghiêu trở nên âm trầm, bàn tay chộp một trảo, một đạo hàn mang lăng không đánh xuống, sinh ra thanh âm nghẹn ngào, phảng phất ngay cả không khí cũng đang chảy máu.

Kinh thiên nhất đao!

Tuyệt kỹ tất sát của hắn!

Không trung đao, đem sức mạnh toàn thân của hắn tụ tập lại, giống như trên không trung hiện ra vô số đầu Cự Long, mỗi một đầu đều mở miệng rít gào một tiếng, lôi kéo không gian, khiến chon gay cả thiên địa cũng vì đó mà run rẩy.

Dưới một đao toàn lực trùng kích vào, Vạn Lý Kinh Thiên trận bắt đầu xuất hiện rung động, tiếng kẽo kẹt vang vọng, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đổ nát.

Từ ánh đao xem ra, chiêu này quả thực không thể đối mặt, cho dù là Hỗn Độn thần binh đỉnh cao nghênh đón cũng sẽ bị khí tức thẩm thấu tới làm cho bị thương.

- Thiên Tâm đằng, ra!

Nhiếp Vân bước lên trước một bước, Thiên Tâm đằng rít gào, vọt về phía ánh đao sắc bén, trong nháy mắt đã biến thành một biển dây leo tầng tầng lớp lớp.

Ào ào ào!

Tuy rằng ánh đao sắc bén, thế nhưng sau khi chặt đứt một sợi dây leo thì lại có một sợi dây leo khác lan tràn tới, sinh sôi liên tục, vô cùng vô tận. Liên tục đánh tan mấy vạn đạo dây leo ngăn cản, rốt cuộc ánh đao cũng ngừng lại.

- Nắm bắt!

Ánh đao biến mất, bàn tay Nhiếp Vân chỉ một cái, biển dây leo lập tức bao phủ Trầm Nghiêu vào bên trong, giống như trói hắn thành bánh chưng vậy?

- Còn nhìn cái gì, còn chưa động thủ?

Bị Thiên Tâm đằng vây quanh, Trầm Nghiêu thét dài một tiếng.

Hắn biết một khi để cho dây leo triệt để cuốn lấy, khi đó chẳng khác nào hắn sẽ tử vong. Vì vậy vào lúc thời khắc nguy cấp cái gì hắn cũng không quan tâm nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK